Người ngồi tàu hỏa đi về phương hướng tiếp giáp với thành phố núi trong tháng giêng không quá nhiều, Bạch Dung ngồi tựa người trên giường ngước mắt ngắm nhìn đồng ruộng thôn làng trải qua khoảng cách mười năm đã dần trở lên xa lạ bên ngoài cửa sổ.
Khoảng vào hơn nửa tháng trước, cũng chính là vào ngày ba mươi sắp qua năm mới của cuối tháng mười hai cậu mới quyết định quay trở lại nơi này.
Nói tới nguyên nhân khiến cậu phải đưa ra quyết định như vậy lại khiến người ta không cách nào tin tưởng được, thậm chí cuối cùng còn có thể trực tiếp thay đổi quỹ đạo cuộc đời cậu.
Mà tất cả việc này đều có liên quan tới câu chuyện của một tháng về trước. Ngày hôm đó cậu vừa mới sắp xếp xong nhân thủ trong tay liền lái xe tới quán bar gặp mặt với người đã hẹn từ trước, thế nhưng đợi cậu tới được nơi đó lại bởi vì bị thủ hạ dưới trướng bán đứng, bản thân không may uống phải rượu đã bị bỏ thuốc dẫn tới cuối cùng...
Bạch Dung vươn tay day nhẹ cái trán của mình, lòng cậu lạnh lẽo khó chịu. Cuối cùng thì cậu vẫn không giữ lại mạng sống của kẻ phản bội kia, trong lúc bị A Thuận bức cung không có kết quả thì đã bị giết chết.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này cứ vậy mà qua đi nhưng không ai ngờ được vào nửa tháng trước cậu lại bị ngất đi trong nhà của mình, sau khi được thằng Thuận đưa tới chỗ của Mạc Thiên lại nhận được tin tức mà không một người nào có thể tiếp nhận cũng như tưởng tượng được chính là, cậu đang mang thai.
Thậm chí A Thuận còn nổi sùng ngay tức khắc, muốn nhảy qua đập cho Mạc Thiên người vừa giúp cậu kiểm tra ra tin tức này một trận.
Cánh cửa toa hành khách bị người mở ra, bước vào là một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng cực kì tốt. Bạch Dung lễ phép ngồi thẳng người dậy, thấy đối phương giống như muốn cất chiếc vali bằng da lên trên giá thì cậu liền bước xuống giường đón lấy chiếc vali rồi ôn tồn nói: Để tôi giúp chị.
Đối phương ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái, trên khuôn mặt được trang điểm một cách thời thượng hiện lên nét hứng thú.
"Cậu bạn đẹp trai này đi tới chỗ nào thế?"
Thấy vali hành lí đã được xếp gọn trên giá người phụ nữ nọ mới ngồi xuống chiếc giường đối diện, rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa hất cằm về phía cậu hỏi.
Giang Thành.
Bạch Dung đáp.
"Ồ, đó là một nơi không tệ." cô ta gật đầu nói, sau đó lại chìa hộp thuốc đã được mở nắp tới trước mặt Bạch Dung nói, Làm một điếu không?
Trước đây Bạch Dung cũng có hút thuốc, phải nói là cậu nghiện thuốc có chút nghiêm trọng, cậu liếc nhìn hộp thuốc màu trắng thuần trước mặt một cái cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu từ chối,
"Không hút, gần đây đang cai thuốc."
"À, rất tốt, là trong nhà có con nhỏ nên đổi qua làm nam nhân ba tốt đấy hả?" Đối phương cười thật tươi, thấy cậu không hút liền tự mình rút thêm một điếu ra ngoài ghé sát bên cạnh bật lửa châm thuốc, lại liếc nhìn cậu như xác minh lời mình nói.
Bạch Dung ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu xác nhận, mặc dù tình huống thực tế có chút khác biệt nhưng ý tứ cũng không khác là mấy, chỉ là đứa nhỏ không ở nơi mà nó nên ở thôi.
"Đúng là người đàn ông tốt nha, hiếm thấy," Đối phương gật đầu hỏi tiếp,
"Trở về quê thăm người thân hay tính ở lại luôn đấy? Sao lại về vào khoảng thời gian này chứ?"
Người phụ nữ mở miệng hỏi một cách vô cùng tự nhiên, giống như đang nói chuyện phiếm với em trai nhà bên vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu gì.
"Ở lại thôi, chị gái cũng là người Giang Thành à?"
Tàu hỏa đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn kêu vang tiến về phía trước, còn một khoảng thời gian nữa mới tới được nơi cần đến, mà Bạch Dung ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên bắt đầu gia nhập cuộc nói chuyện với chị ta.
"Thì đó, chị đây cũng đã sống tại Gianh Thành được mười mấy năm rồi ấy chứ, ở nơi đó cũng được tính là người có chút địa vị nho nhỏ, nói đi, cậu em tính trở về làm cái gì nào? Tính tìm việc làm tại Giang Thành ấy hả?"
Chị ta vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá cậu một hồi, rồi mới hỏi tiếp,
"Vừa mới tốt nghiệp trở về à?" Ý của cô ta là mới tốt nghiệp thạc sĩ hoặc nghiên cứu sinh gì đó trở lại nhỉ.
Bạch Dung thầm nghĩ bản thân cậu đã hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi rồi, cậu đã tốt nghiệp đại học được vài năm lại không có kinh nghiệm làm việc gì nhiều, chuyên ngành ngày trước học cũng là về phương diện tài chính, nếu như hiện tại muốn tới loại thành phố nhỏ tuyến ba như thế này thì mọi việc đều cần làm lại từ đầu, như vậy thì cuộc sống của cậu sẽ phải trải qua vô cùng nghiêm cẩn, đây không phải là ý định ban đầu khi cậu quyết định quay trở về nơi đây, vậy nên chỉ lắc đầu nói,
"Em đây tính về quê trồng trọt thôi."
Nói xong còn nhìn về phía chị ta mỉm cười một cái, dáng vẻ thanh xuân non nớt không được tự nhiên đó khiến cậu thực giống với cậu sinh viên đại học đơn thuần chưa trải sự đời.
Chà chà, chị ta mỉm cười lại đánh giá cậu thêm một lượt nữa, sau đó chẳng cần cân nhắc tới câu chữ, nghĩ sao liền nói thẳng ra vậy,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!