Màn đêm buông xuống, cả căn biệt thự được tắm trong ánh hoàng hôn lung linh, ánh sáng dần dần rút đi.
Nhiêu Niệm ngủ cả một ngày, bây giờ trời đã tối lại không hề buồn ngủ nữa.
Bữa tối có người làm đưa riêng tới phòng, là món ăn Quảng Đông kinh điển, thanh đạm nhưng tinh tế, rất hợp làm món ăn cho người bệnh. Đây chắc hẳn là thức ăn chuẩn bị riêng cho cô.
Cô ăn bữa tối hơi cô đơn này một mình, sau đó buồn chán quá nên đi xem chung quanh.
Nhìn qua cửa sổ, Nhiêu Niệm có thể thấy cảnh tượng ngoài sân.
Nếu nói là nhà anh thì lại có hơi khoa trương.
Tòa biệt thự này đứng sừng sững trên sườn núi, chiếm một diện tích rất đáng kinh ngạc, có vẻ nhìn từ cửa sổ ra chỉ thấy được một góc của nó. Màn đêm buông xuống, cảnh tượng bên ngoài không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy rõ đài phun nước đứng lẳng lặng giữa sân nhà, còn có bảo vệ canh cửa một cách cẩn thận và vệ sĩ được huấn luyện đến nơi đến chốn đang đi tuần trong trang viên.
Một sự áp lực lặng lẽ.
Chú Tuân thấy vậy thì giải thích với cô: "Trước đây từng có chuyện một tên côn đồ xâm nhập vào đây, nên chúng tôi phải tăng mạnh bảo vệ."
Nghe vậy, trong lòng Nhiêu Niệm hơi hốt hoảng, không dám chắc chuyện "côn đồ xâm nhập" này là gì.
Là bắt cóc? Hay có ý gì khác?
Những cảnh phim truyền hình mô tả cuộc sống nhà giàu có như bỗng dưng xuất hiện trong đời thực.
Thấy ông cụ không định giải thích thêm, Nhiêu Niệm đành nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi kỹ lại.
Tuy ông cụ mặt mày lạnh lùng, nhưng cũng tình nguyện đưa Nhiêu Niệm rảnh rỗi đi tham quan một vòng.
Đối diện tòa nhà chính còn có một nơi đặc biệt, là một đài thiên văn giản lược được bao phủ trong lớp thủy tinh trong suốt.
Tại sao lại gọi là đài thiên văn giản lược? Bởi vì nhìn qua, nó trông giống một nhà kính được cải tạo hơn. Bốn phía trong suốt, bên trong không có gì ngoài một chiếc kính thiên văn cô độc đứng lặng lẽ ở chính giữa.
Ánh hoàng hôn dần dần mạ lên một tầng ánh sáng mông lung, trông xa xôi và hư ảo kỳ lạ.
Cô nhìn chiếc kính thiên văn kia, vô thức lại nhìn thêm vài lần.
Thấy Nhiêu Niệm chú ý tới bên đó, chú Tuân hiếm khi chủ động cũng phải lên tiếng, trong mắt là một tia hoài niệm, biểu cảm cũng dịu dàng hơn phần nào:
"Đó là món quà sinh nhật mà bà chủ tặng cho cậu chủ, năm cậu ấy mười tuổi."
Trái tim thoáng xao động, Nhiêu Niệm không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Mẹ của anh Hoắc sao?"
"Đúng vậy, khi đó ông chủ không cho cậu chủ tiếp xúc quá nhiều với những thứ trên phương diện này, bà chủ mới lén lút mua cho cậu chủ. Sau đó ông chủ không quay về nữa, bà chủ cũng dọn hết hoa cỏ trong này đi, đổi thành một đài thiên văn giản lược cho cậu chủ."
"Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời vì tai nạn, cậu chủ không hề bước vào nơi này nữa. Cậu chủ cũng không cho bất kỳ ai bước vào đài thiên văn này."
Chỉ với mấy chữ ngắn ngủi của ông cụ, trong đầu Nhiêu Niệm đã bổ sung được đại khái toàn bộ câu chuyện xưa.
Có rất nhiều cuộc hôn nhân nhà giàu không được xây dựng trên nền móng tình yêu, có lẽ bố của Hoắc Duật Thâm cũng không có nhiều tình cảm với gia đình này, nên cũng không thường xuyên về nhà. So với thân phận người cha, có vẻ ông ấy giống người bồi dưỡng và giáo dục hơn.
Mà Hoắc Duật Thâm thân là người thừa kế, hẳn là trong mắt người bồi dưỡng thì anh nên là một người bình tĩnh và trưởng thành, đúng là không cần một sở thích lãng mạn và không thiết thực như vậy.
Bóc tách hết những phần cảm tính trong người, chỉ để lại một nhân cách nhà cầm quyền lạnh lùng và lí trí, đây là điều gia tộc dạy anh, không cho anh cái quyền lựa chọn. Mà người duy nhất tình nguyện cho anh sống theo sở thích của mình cũng đã rời khỏi nhân thế.
Tòa biệt thự rộng lớn như vậy, lại chỉ còn có một mình anh.
Không hiểu sao, lồng ng. ực Nhiêu Niệm bỗng nặng trĩu.
Có vẻ là vì hôm nay cô bất ngờ có cơ hội bước vào lãnh địa của anh, nhìn thấy một Hoắc Duật Thâm khác với vẻ lấp lánh ngăn nắp trong trí tưởng tượng của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!