Chương 2: (Vô Đề)

Người trong cuộc chưa chắc nhìn rõ, nhưng người ngoài cuộc đều tinh mắt, vừa nãy Chu Cách Sâm che chở cô ta ra sao, ai cũng thấy rõ.

Tôi không nể mặt đáp ngay: "Chắc là tiểu tam ảo tưởng muốn dựa vào đàn ông để leo lên cao đấy."

Sắc mặt Lục Kiều Kiều trong chớp mắt trắng bệch, vừa xấu hổ vừa tủi nhục.

Đôi mắt đẹp đẫm nước, cứ như một đóa hoa nhỏ vô tội bị dẫm nát.

Không trách được Chu Cách Sâm lại thích cô ta.

Người kia có lẽ cũng không ngờ tôi lại nói thẳng đến vậy, liền thức thời quay đi.

Tôi khoanh tay, cười lạnh nhìn Lục Kiều Kiều.

"Cô Lục phải không? Ở cái tuổi này, tốt nhất là nên đọc thêm sách, làm vài bộ đề thi, làm mấy việc thực tế một chút, ví dụ như ôn thi công chức, thi biên chế. Đừng ôm mộng hão huyền, không khéo mất cả thân lẫn tâm đấy."

Cô ta biết tôi đang hạ nhục mình, môi mấp máy mãi mà không thốt ra lời.

Tôi cười lạnh trong bụng, làm người dịu dàng rộng lượng quen rồi, họ lại tưởng tôi là loài dây leo mềm yếu để mặc người chặt đứt.

"Chị ơi, em…"

"Cô đừng." Tôi giơ tay cắt lời cô ta, "Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, không có em gái. Huống hồ bây giờ là nước Trung Hoa mới, đã bỏ chế độ tiểu thiếp từ lâu rồi."

Nước mắt Lục Kiều Kiều càng chảy dữ dội.

Tôi còn chưa kịp buông lời mỉa mai thì Chu Cách Sâm đã quay lại.

Anh ta đi thẳng tới trước mặt tôi, dứt khoát hỏi: "Dây chuyền là em đặt sao?"

Tiểu Tống đúng là làm việc nhanh chóng. Tôi thản nhiên đáp: "Đúng."

"Đặt nhiều vậy làm gì? Em có đeo bao giờ đâu."

Tôi tựa vào cột, cười nhạt: "Tất nhiên là để giúp anh tặng quà rồi. Sinh viên bây giờ chẳng dễ dàng gì, đi thực tập bên ngoài vừa cực vừa khổ, mỗi người một món quà nhỏ để họ vui lên."

Khuôn mặt bình lặng như nước của Chu Cách Sâm cuối cùng cũng có chút biến đổi.

Nhưng anh ta rất nhanh lấy lại vẻ điềm nhiên như thường, vốn là người giỏi che giấu cảm xúc.

Sau đó, anh ta thản nhiên vòng tay ôm eo tôi, ghé tai nói khẽ như trêu đùa: "Chỉ là một sợi dây chuyền thôi, em thích thì anh mua thêm cho, làm gì phải dọa người mới, hại mình tức giận thì anh đau lòng lắm."

Giọng anh ta vẫn khàn trầm như trước, giống những đêm từng thì thầm bên tai tôi, hơi thở mát lạnh lướt qua vành tai, khi xưa là để tình tứ, còn bây giờ là để bảo vệ Lục Kiều Kiều khỏi rắc rối.

Tôi thuận theo đà, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh ta, kéo anh ta lại gần hơn, dùng giọng điệu tương tự nói:

"Lục Kiều Kiều có ý gì, anh còn rõ hơn tôi. Tôi quan tâm không chỉ là cái dây chuyền kia. Chu Cách Sâm, trước đây anh làm gì bên ngoài tôi không xen vào, nhưng đừng quên, bây giờ người mang danh "Chu phu nhân" là tôi. Chuyện ầm ĩ lên, chẳng có lợi cho cả hai chúng ta."

"Chuyện hôm nay, tôi hi vọng là lần cuối."

Câu cuối cùng, tôi gần như nghiến răng thốt ra.

Mang theo sát khí.

Trong men say và ánh đèn, người ngoài chỉ tưởng hai vợ chồng đang tình tứ, xung quanh còn vang lên một tràng cười đùa náo nhiệt.

Tôi cảm nhận rõ sự cứng đờ trong cơ thể anh ta, bèn vỗ nhẹ lên lưng anh ta, mỉm cười.

Quay người cầm một ly sâm panh, bước sang phía bên kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!