Chương 5: (Vô Đề)

Đáng tiếc, suy nghĩ của Thẩm Tòng Thanh lại chẳng thể thuyết phục được phụ thân hắn, Tĩnh An Bá. 

Tĩnh An Bá đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm, hiểu rõ kinh thành này không phải nơi dựa vào bạc, mà là dựa vào quyền! 

Cha con họ không ai thuyết phục được ai, Tĩnh An Bá không còn cách nào khác, đành đuổi Thẩm Tòng Thanh ra khỏi phủ Bá tước, để chứng minh với phụ thân ta rằng những việc làm của Thẩm Tòng Thanh không liên quan đến phủ Bá tước. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bị đuổi khỏi phủ, cuộc sống của Thẩm Tòng Thanh càng thêm khó khăn. 

Tất cả chi tiêu hàng ngày đều phải tự mình bỏ bạc ra, hơn nữa, để chứng minh năng lực của mình, hắn đã ra đi với hai bàn tay trắng. 

Lúc này, tiệm muối của hắn lại xảy ra vấn đề, không thể kinh doanh bình thường, khiến hắn không còn thu nhập. 

Tĩnh An Bá lo lắng phu nhân của mình sẽ lén giúp đỡ hắn, liền tước quyền quản lý việc bếp núc trong nhà của bà, thậm chí ngay cả số hồi môn riêng của bà cũng không được phép dùng để chu cấp cho hắn một đồng. 

Vì vậy, Thẩm Tòng Thanh một lần nữa phải gõ cửa phủ Tuyên Bình Hầu. 

06 

Thấy ta không có bất kỳ ý định giúp đỡ nào, Thẩm Tòng Thanh siết chặt nắm tay, dường như đang cố kìm nén, nói: 

"Nói đi, phải làm thế nào ngươi mới chịu giúp ta?" 

Ta cười nhạt, cố ý làm ra vẻ tò mò: 

"Ngươi có thời gian lãng phí ở đây, sao không đi tìm bạn bè của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không có bằng hữu sao?" 

Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh cứng đờ: 

"Họ... có chút bận... không rảnh gặp ta!" 

Ồ, ta thoáng nhìn hắn với ánh mắt đầy ý vị sâu xa, cái nhìn khiến hắn cảm thấy khó chịu, không tự nhiên. Hắn lại lớn tiếng: 

"Rốt cuộc ngươi có giúp ta không?" 

Giọng nói vang dội, nhưng rõ ràng không có chút khí phách nào. 

"Từ lúc ngươi bước vào, ta đã nói là không giúp. Là ngươi nghe không rõ, hay nghe không hiểu?" 

"Chẳng phải chính ngươi đã nói rằng, không cần đến phủ Tuyên Bình Hầu ta, ngươi cũng làm rất tốt sao? Tiệm muối của ngươi là do ngươi tự mình gây dựng, không liên quan gì đến ta mà!" 

Thẩm Tòng Thanh đứng sững tại chỗ, dường như đang cân nhắc xem có nên xin lỗi hoặc hạ mình hay không. 

Ta thật sự không thể hiểu nổi hắn là người có cốt khí hay không có cốt khí nữa. Hắn hết lần này đến lần khác đến đây xin sự giúp đỡ, nhưng giọng điệu lại luôn lớn tiếng. 

Đứng thẳng lưng mà xin bạc, bộ dạng cứng rắn, lại ra vẻ, tất cả đều nhờ vào da mặt mà chống đỡ. 

Ta suy nghĩ một lát, mắt khẽ đảo, nếu hắn vẫn chưa nhận rõ bản thân, thì ta đành giúp hắn một chút: 

"Vài ngày nữa, trường b.ắ. n hoàng gia sẽ mở cửa. Bạn bè của ngươi nhất định sẽ có mặt, Bình Tây Vương cũng sẽ đến. Ngươi có muốn đến đó tìm họ để hỏi thử không?" 

Thẩm Tòng Thanh thực ra hiểu rất rõ, lý do bận chỉ là cái cớ, thực chất mọi người đều muốn tránh mặt hắn, không muốn giúp đỡ. 

Khi không thể đạt được điều gì từ ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng: 

"Ta đã biết ngươi là người như thế này rồi. Ta chưa từng hối hận khi từ hôn với ngươi!" 

Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, cái đầu cúi thấp cả buổi sáng cuối cùng cũng ngẩng lên khi rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!