"Tống tiểu thư không tin vào năng lực của thế tử thì thôi, chàng cũng không cần phải chứng minh gì với ngươi. Chỉ là, hai nhà chúng ta vốn là thế giao, nay thế tử có việc cầu xin, chẳng phải trước đây các ngươi từng có khoảng thời gian tốt đẹp sao?
Tống tiểu thư nên tỏ ra một chút phong thái của tiểu thư nhà danh giá chứ? Huống hồ, cũng chẳng phải nhờ ngươi giúp đỡ gì, chỉ là làm một lời giới thiệu mà thôi."
Từ Uyển mang vẻ mặt như thể đây là trách nhiệm của ta, ta nên làm như vậy, khiến ta không nhịn được bật cười.
Còn Từ Uyển thì chìm đắm trong thế giới của chính mình, tiếp tục nói không ngừng:
"Huống hồ, việc Bình Tây Vương đột nhiên không để ý đến thế tử, ai biết được là do kẻ nào ở sau lưng nói xấu chứ!"
Nhắc đến chuyện này, khí thế của Thẩm Tòng Thanh lập tức tăng lên:
"Đúng vậy, ta và Bình Tây Vương xưa nay giao hảo. Vương gia đột nhiên đối xử với ta như vậy, nhất định là ngươi ở sau lưng giở trò, đúng không?"
"Ngươi đang nói đến bản vương sao?"
Giọng nói trầm ổn của Bình Tây Vương đột nhiên vang lên, ngắt lời cuộc đối thoại của chúng ta. Y từ sau giả sơn bước ra, vẻ mặt uy nghiêm.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh thoáng hiện vẻ lúng túng. Sau một chút giải thích qua loa, hắn lập tức trình bày vấn đề của tiệm muối:
"Quan phủ đột nhiên đến kiểm tra giấy phép buôn muối, giấy phép của ta đã hết hạn... Vương gia, ngài xem..."
"Vậy thì đi làm lại thôi," Bình Tây Vương lạnh lùng ngắt lời hắn. "Bản vương không còn giữ chức vụ ở Hộ Bộ, chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của ta."
Thẩm Tòng Thanh lập tức cứng họng.
Nếu phải đi, Hộ Bộ sẽ yêu cầu một khoản tiền ký quỹ không nhỏ, lại cần chứng minh tài sản rằng hắn có đủ khả năng điều hành tiệm muối, những thứ này hắn đều không có.
Từ Uyển đứng bên cạnh, uốn eo như cành liễu, tiến lên trước, vừa cất tiếng:
"Vương gia..."
Nhưng lời chưa kịp dứt, đã bị Bình Tây Vương lạnh lùng ngắt lời:
"Ngươi là ai?"
"Dân nữ là Từ Uyển, con gái huyện úy huyện Trường An, dân nữ..."
Bình Tây Vương phất tay, ý bảo nàng dừng lại, sau đó quay sang nói với tùy tùng phía sau:
"Nuôi các ngươi để làm gì! Người nào cũng có thể đến trước mặt bản vương nói chuyện sao?!"
Tùy tùng lập tức bước tới, kéo Từ Uyển ra, mặc cho nàng kêu gào đến khản cổ.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh khó coi đến cực điểm. Hắn muốn kéo Từ Uyển lại nhưng không dám làm mất mặt Bình Tây Vương. Cuối cùng, hắn quay ánh mắt cầu cứu về phía ta.
Chỉ cần ta lên tiếng, có lẽ sẽ vớt vát được chút thể diện, bởi mọi người ít nhiều sẽ nể mặt ta.
Đáng tiếc, ta quay mặt đi, coi như không nhìn thấy.
Khóe môi Bình Tây Vương khẽ nhếch, dường như rất hài lòng với thái độ của ta. Y tiếp lời, dùng giọng điệu mang chút mỉa mai nói với Thẩm Tòng Thanh:
"Vấn đề của tiệm muối nhà ngươi, bản vương không giúp được. Sau này cũng đừng đến tìm bản vương nữa. Trước đây, bản vương nể mặt Thư Ninh nên mới ra tay. Nhưng nay các ngươi đã không còn liên quan gì đến nàng, Thẩm Tòng Thanh, hãy chỉnh đốn lại thân phận và địa vị của mình đi!"
Những lời của Bình Tây Vương khiến sắc mặt Thẩm Tòng Thanh xanh mét.
Hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy. Những người có gia thế không bằng hắn tự nhiên sẽ tôn trọng hắn, còn những người có gia thế hơn hắn thì vì nể mặt ta mà không làm khó hắn.
Rời khỏi ta, hắn cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của thế gian này. Trái tim yếu ớt của hắn dường như không thể chịu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!