Tôn nữ của An Dương Hầu, Tố Tố, kéo tay ta, nói:
"Cuối cùng tỷ cũng từ hôn rồi! Ta đã nói từ lâu, đó là cái thứ gì? Đụng vào đâu là hỏng đến đó, hắn chẳng xứng với tỷ chút nào! Từ hôn là đúng, tỷ yên tâm, có ta đây, xem kẻ nào dám nói xấu tỷ!"
Trái tim treo lơ lửng bao ngày cuối cùng cũng được buông xuống.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã có người đến báo, Bình Tây Vương đến.
Tố Tố kéo ta đứng dậy nghênh đón, sắc mặt nàng nghiêm trọng, tựa hồ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Bình Tây Vương.
"Không mời hắn sao?" Ta hỏi.
Tố Tố nhẹ nhàng lắc đầu: "Phụ thân ta không qua lại nhiều với Bình Tây Vương, các ca ca cũng không thân thiết với hắn."
Sau khi Bình Tây Vương ngồi vào vị trí chủ tọa, mọi người lần lượt ngồi lại. Chưa kịp an tọa, tiểu đồng lại đến báo, thế tử Tĩnh An Bá đã đến.
Sắc mặt Tố Tố lập tức thay đổi. Nàng có chút lo lắng nhìn ta, miệng còn trách móc đám tiểu đồng trong phủ làm việc không chu toàn.
Ta ra hiệu cho nàng không cần lo lắng. Nếu ta đã đến đây, thì tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Thẩm Tòng Thanh không đi một mình, bên cạnh hắn còn có Từ Uyển, người mang dáng vẻ yếu đuối tựa cành liễu trước gió.
Nàng ta là con gái của huyện úy huyện Trường An, nếu không phải đi theo Thẩm Tòng Thanh, căn bản không đủ tư cách để xuất hiện tại nơi này.
Thấy ta, hai người bọn họ đều sững sờ.
Thẩm Tòng Thanh vô thức che chắn Từ Uyển sau lưng, cứ như thể ta là mãnh thú hung ác.
Vừa bước vào chính sảnh, Thẩm Tòng Thanh theo lệ cũ trước tiên hành lễ với Bình Tây Vương, sau đó lại tỏ vẻ tự nhiên như thân quen ngồi xuống bên cạnh y.
Bình Tây Vương nhíu mày, nhìn về phía huynh trưởng của Tố Tố, là Hướng Phàm, rồi nói:
"Phủ An Dương Hầu lại thất lễ đến mức này sao?"
Thẩm Tòng Thanh vẫn chưa nhận ra, ngồi yên ổn tại chỗ, nghĩ rằng trước khi hắn đến đây đã xảy ra chuyện gì không vui.
Cho đến khi Hướng Phàm bước tới trước mặt hắn, trầm giọng nói:
"Thế tử Thẩm, chỗ ngồi của ngươi là ở dưới."
Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh lập tức đỏ bừng.
Hắn nhìn ta một cái, ánh mắt như trách móc rằng ta cố tình làm khó hắn.
Thật nực cười, người khiến hắn mất mặt là kẻ khác, vậy mà người đầu tiên hắn trách lại là ta.
Ta quay đầu trò chuyện với Tố Tố, như thể không nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn.
Trước đây, trong những dịp như thế này, ta ở đâu, hắn liền ở đó.
Mọi người đều biết hắn là vị hôn phu của ta, vì vậy chỉ cần không phải nam nữ phân tịch, bên cạnh ta luôn có vị trí dành cho hắn.
Hắn chưa từng ngồi ở một nơi xa thế này bao giờ.
Thẩm Tòng Thanh đành đứng dậy, trở về vị trí đáng lẽ thuộc về mình.
Nếu ở nơi khác, thân phận của hắn có lẽ đủ để ngồi ở chỗ trên, nhưng tại đây, địa vị của hắn vẫn chưa xứng.
Còn Từ Uyển, chỗ ngồi của nàng ta lại càng xa hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!