Đường Y Y đảo mắt nhìn phố xá xung quanh, cô ngồi uống café cùng với Hoàng Tiêu.
"Chị Y Y, chị ở thành phố C này bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm."
Đường Y Y khuấy café, tâm tình nhàn nhã.
"Mùa đông ở đây lạnh quá." Hoàng Tiêu cười nói – "Em đến cũng được mấy ngày rồi, chỉ có hai ngày trời trong, còn lại đều là tuyết rơi liên tục."
Đường Y Y nói – "Năm sau có lẽ thời tiết sẽ tốt hơn."
Hoàng Tiêu thở dài – "Vài ngày nữa là 30 rồi, cũng không biết đêm đó tuyết có ngừng rơi không?"
Đường Y Y ngắm nhìn bầu trời qua cửa kính, cô hạ mi, tốt nhất là không.
Tuyết rơi còn chưa có đủ đâu, làm sao mà ngừng.
Còn chưa làm cho con ngươi ta tâm phiền ý loạn, không có chổ để đi, chắc hẳn sẽ không bỏ qua.
"Chị Y Y, ở trước mặt mọi người Tiết Ngũ có nhắc tới em không?" Hoàng Tiêu giống như là thuận miệng hỏi.
Đường Y Y nói thẳng – "Không có."
"Em cũng biết là vậy."
- Hoàng Tiêu khó nén khỏi thất vọng trong lòng, cảm giác lúng túng ập tới, là do bản thân cô tự chuốc phiền não, không trách được ai – "Anh ấy hình như không thích em cho lắm."
Đường Y Y nói – "Có lẽ là bài xích đám cưới gia tộc."
Hoàng Tiêu hé miệng – "Quả thật em cũng có cảm giác như vậy, mọi chuyện đều được an bài cảm giác không thoải mái."
Cô vuốt lại nếp tóc – "Nhưng nói cho cùng, cha mẹ làm bất cứ điều gì cũng đều muốn tốt cho em, mong muốn em hạnh phúc."
Đường Y Y tiếp tục im lặng.
Cô không hiểu được suy nghĩ này.
Đối với một người chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình ra sao mà nói, thì cô không có cảm giác gì.
"Chị Y Y, chị có từng yêu ai không?" – Hoàng Tiêu nhấp một ngụm café, vị vừa đắng vừa chát – "Cho dù người đó đối xử với chị ra sao, chị đều muốn nhìn thấy người đó mỗi ngày, nghe được tiếng nói, người thấy hơi thở của người đó."
"Thậm chí chỉ cần người đó ở bên cạnh chị, chị có thể buông tha mọi thứ."
Đường Y Y nói – "Không có."
Hoàng Tiêu a một tiếng, nửa ngày mới nghĩ ra câu nói của Đường Y Y là trả lời vấn đề gì.
Cô nàng cười cười, dấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.
Cô còn tưởng Đường Y Y và Tần Chính có tình cảm với nhau, nguyên lai là không phải.
Hay là chỉ vỏn vẹn là bạn giường cố định?
Hoàng Tiêu lại liếc nhìn Đường Y Y, trong ánh mắt ít đi vài phần ganh đua, nhiều thêm vài phần thương hại.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
"Chị Y Y, có lẽ chị không tin, nhưng mặc kệ Tiết Ngũ ăn chơi ở bên ngoài ra sao, em chỉ cần em là vợ của anh ấy là được." – Hoàng Tiêu nói, giọng nguội lạnh đi rất nhiều, giọng cô đột ngột tức giận – " Có thể anh ấy đang tìm cách cướp khách hàng, cướp đi nhân viên chủ lực của công ty ba em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!