Đầu tiên Lạc Viêm Chi giãy giụa theo bản năng, có điều vòng tay kia chắc khoẻ như gọng kìm siết chặt cậu lại. Đột nhiên trên vai truyền đến cảm giác nhói đau khiến Lạc Viêm Chi giật mình.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt vừa khéo trông thấy Bạch Cẩm Thành đang há miệng cắn mạnh vào cổ của cậu. Hàm răng của hắn chắc khoẻ, cứ như thú hoang mà day nghiến con mồi của mình.
Tình trạng mất kiểm soát này y hệt như lúc ở trong hang động khuất sau thác nước kia. Vị trí cắn cũng giống hệt, tựa như muốn đánh dấu vậy.
"Bé con, em tỉnh táo lại đi." Lạc Viêm Chi vội vàng vỗ lên mặt hắn mấy cái, vẻ mặt lo lắng.
Có điều Bạch Cẩm Thành không hề có ý định dừng lại, hắn cắn xong rồi lại chuyển sang liếm. Vết cắn ban nãy đã rỉ máu, Bạch Cẩm Thành liền vươn đầu lưỡi của bản thân ra mà liếm hết.
"Cẩm Thành..." Lạc Viêm Chi mất sạch hết sức lực, hai tay vô lực đặt lên lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai bỗng vang lên âm thanh khàn khàn lại quen thuộc khiến cậu quên cả phản ứng.
"Anh."
Lạc Viêm Chi sửng sốt, cậu mở miệng muốn xác định. "Bé con?"
"Ừ, em đây." Bạch Cẩm Thành hạ giọng.
"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi." Lạc Viêm Chi thở phào một hơi, môi nhếch lên nở nụ cười.
Bạch Cẩm Thành vẫn ôm cậu, tay đưa lên khẽ chạm vào vết cắn mà mình vừa gây ra. "Có đau không?"
"Không sao." Lạc Viêm Chi lắc đầu.
"Xin lỗi." Hắn rũ mi mắt, nhìn chằm chằm vào dấu vết vừa được tạo ra này.
Lạc Viêm Chi đẩy hắn ra một chút. "Anh đã nói là không sao mà, em tỉnh dậy là tốt rồi."
Gương mặt Bạch Cẩm Thành vẫn có phần hơi nhợt nhạt, thế nhưng nó lại càng tăng thêm vẻ yêu mị cho hắn. Lạc Viêm Chi vẫn còn lo lắng nên thử kiểm tra toàn thân hắn xem, ấy vậy mà mọi vết thương đều đã biến mất một cách thần kỳ.
Quả là nhân vật chính, mọi thứ trên người đều có công dụng nghịch thiên cả.
"À sao em có thể tìm thấy anh vậy?" Sức nhớ ra một chuyện, Lạc Viêm Chi thắc mắc hỏi.
"Cảm nhận được." Lúc đó tuy rằng không tỉnh táo, thế nhưng bản năng mách bảo hắn phải tới đây, ở đây có người mà hắn cần tìm.
Bạch Cẩm Thành thoải mái bám lên người của Lạc Viêm Chi, hắn có cảm giác rằng bản thân chỉ mới ngủ có vài ngày thôi nhưng đã quên mất rất nhiều thứ quan trọng.
Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng bước chân, sau đó một âm thanh của nữ vang lên.
"Anh đang làm gì thế, em trai anh..."
Tiếng nói kia lập tức khựng lại, tiếp đó là thân ảnh của một thiếu nữ hiện ra. Tĩnh Nhai che miệng không tin vào mắt mình, trước mặt cô là hình ảnh hai chàng trai trẻ tuổi đang ôm ấp nhau một cách thân mật.
"Hai, hai người..." Tĩnh Nhai trỏ ngón tay vào bọn họ, miệng lắp bắp không ngừng.
Nghe cô nhắc thế Lạc Viêm Chi mới kịp để ý rằng tư thế của hai người bọn họ đúng là rất kỳ cục. Cậu vội vàng đẩy Bạch Cẩm Thành ra, đứng lên nghiêm chỉnh ho nhẹ một tiếng.
"Khụ, có chuyện gì sao?"
Tĩnh Nhai giật mình lúng túng hồi lâu, cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh, "... Biến mất rồi?"
"À..." Cô như vậy khiến cho Lạc Viêm Chi ngại ngùng theo, chỉ đành kéo Bạch Cẩm Thành lên rồi giới thiệu, "Em ấy tỉnh rồi, Cẩm Thành, đây là Tĩnh Nhai."
Bị Lạc Viêm Chi tách ra như vậy đã khiến cho hắn cảm thấy không vui, thế nên không muốn nhiều lời mà chỉ gật đầu.
Tĩnh Nhai đang bận rối loạn, đâu còn thời gian nào mà chú ý tới thái độ của Bạch Cẩm Thành cơ chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!