Chương 35: (Vô Đề)

Lạc Viêm Chi cảm thấy cơ thể mình đang trôi nổi giữa không trung, cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào các giác quan khác mà cảm nhận.

Đây là chỗ nào, tại sao cậu lại ở đây?

Cơ thể chậm rãi truyền đến sự nặng nề, toàn bộ như bị đem lên lò hoả thiêu vậy. Lạc Viêm Chi từ từ hồi tưởng rồi nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra.

À, mình vừa mới ngất đi.

Sau khi vỡ lẽ được sự thật này, cậu muốn tìm được cách thức dậy. Có điều giấc mơ này rất kỳ lạ, khiến cho cậu không thể tự điều khiển bản thân mình.

"Lạc Viêm Chi."

"Lạc Viêm Chi."

Có một giọng nói không ngừng gọi tên cậu, có điều đầu óc Lạc Viêm Chi đã hoàn toàn mơ hồ, không thể nghe rõ được người nọ đang nói điều gì nữa.

Người nọ vẫn cố gắng nói chuyện với cậu, ngôn ngữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến đầu Lạc Viêm Chi như bị búa bổ vào.

"Ai..." Lạc Viêm Chi yếu ớt muốn mở miệng, chỉ vừa cất lời đã bị cơn đau đánh ập.

"Lạc... Viêm... Chi..."

Cậu chỉ kịp nghe được tên của mình, còn lại đã bị âm thanh ù ù bên tai thổi bay.

Lạc Viêm Chi mở choàng mắt, đập vào mắt cậu là gương mặt của Tĩnh Nhai. Tĩnh Nhai có vẻ không ngờ cậu sẽ tỉnh lại, vậy nên giật mình vội vàng lùi ra đằng sau. Tai cô bắt đầu đỏ lên, bởi vì muốn che giấu cho nên liền quay đầu gọi mẹ của mình.

"Mẹ ơi, người đã tỉnh rồi."

Nói xong mới ho nhẹ hỏi cậu, "Anh cảm thấy trong người thế nào?"

"Tôi vừa ngất đi sao?" Lạc Viêm Chi xoa đầu chậm chạp ngồi dậy.

"Một ngày một đêm rồi đấy."

Lạc Viêm Chi sửng sốt, không thể ngờ rằng bản thân đã ngủ lâu đến vậy. Cậu xoa đầu, cảm giác đau nhức đã dịu đi rất nhiều. Hình như ban nãy cậu có mơ tới cái gì thì phải, thế nhưng bây giờ không có cách nào nhớ được.

"Cẩm Thành thế nào rồi?" Cậu tức tốc nhìn sang hướng của Bạch Cẩm Thành.

"À, em trai cậu hả? Vẫn còn đang hôn mê." Thấy cậu sốt sắng tới vậy, cô liền trả lời ngay.

Lạc Viêm Chi hơi thất vọng, cậu cứ nghĩ với tốc độ hồi phục của nhân vật chính thì có lẽ bây giờ đã tỉnh lại rồi chứ. Thế này xem ra Bạch Cẩm Thành bị thương rất nặng.

Cậu đi lại chỗ của hắn, phát hiện hắn đã để trần thân trên, trên cơ thể quấn đầy băng trắng. Phút chốc Lạc Viêm Chi cảm thấy đau lòng.

Bé con mà bao năm nay cậu nâng niu không nỡ đánh, thế mà bây giờ lại phải chịu cái cảnh này. Bao nhiêu thiện cảm dành cho Lăng Chi bây giờ đã hoàn toàn mất sạch.

"Xem vậy được rồi, anh lại đây uống thuốc đã." Tĩnh Nhai nhìn sắc mặt cậu đang trầm xuống, có hơi khó hiểu mà nhìn sang Bạch Cẩm Thành.

Người này đúng là yêu quý em trai, lo lắng đến phát sốt.

Lạc Viêm Chi khẽ xoa mặt hắn, sau đó mới thu hồi biểu cảm mà đi uống thuốc. Thuốc mà Tĩnh Nhai đưa cho cậu là một viên thuốc màu vàng, vừa ngửi mùi đã biết rằng rất đắng.

Mặt mày cậu xoắn xuýt, hơi chần chừ không biết có nên uống hay không bởi vì cơ thể đã đỡ hơn nhiều rồi.

"Uống đi." Tĩnh Nhai lập tức lên tiếng thúc giục.

"Bắt buộc phải uống sao?" Cậu cau mày nhìn nó, vẻ ghét bỏ trong mắt cực kỳ rõ ràng.

"Đúng vậy, không uống thì sẽ lại ngất tiếp." Bắc Hạ từ bên ngoài đi vào, bà cười một cách hiền từ nhìn cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!