Vòng tay rắn chắc khoẻ mạnh ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Lạc Viêm Chi khiến cậu có cảm giác áp bách. Trên vai đột nhiên nặng xuống, đầu của Bạch Cẩm Thành gác lên đó rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
Bây giờ Bạch Cẩm Thành đã cao hơn cậu cả một cái đầu, không thể tin nổi đây là đứa bé yếu ớt lúc trước. Có điều mức độ bám người lại tăng thêm rất nhiều bậc, hơn nữa càng ngày càng lớn gan.
Lạc Viêm Chi vỗ vỗ lên cái đầu không ngừng làm nũng, muốn đẩy hắn ra.
"Cũng không còn nhỏ nữa, sao lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp không ra thể thống như vậy."
Có điều cậu càng đẩy thì hắn lại càng siết chặt hơn, khẽ nhếch môi cười nói, "Em là người thân thiết nhất với anh, ôm thế này thì làm sao?"
"Giờ cái gì cũng dám nói, bé con trầm mặc im lặng kia đâu mất rồi?" Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ thở dài, tại sao càng nuôi lại càng bám dính thế này?
"Em vẫn là bé con mà." Bạch Cẩm Thành rất tự nhiên dùng tay cuốn lấy ngón tay của cậu đùa nghịch.
"Có bé con nào còn cao lớn hơn cả anh trai như em không chứ?" Lạc Viêm Chi liếc hắn, giờ muốn đối mặt cũng phải ngẩng đầu lên, đúng là mất hết uy nghiêm làm anh.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bạch Cẩm Thành của tuổi mười tám đã trút hết ngô nghê đơn thuần mà trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vẻ đẹp này chưa nói đến các cô gái, tự Lạc Viêm Chi cũng cảm thấy rung động rồi.
Ai, mình nuôi đúng là quá tốt!
"Há miệng ra." Lạc Viêm Chi nhéo mặt hắn ra hiệu.
Bạch Cẩm Thành không do dự mà nghe theo, sau đó trong khoang miệng liền lan tràn vị ngọt. Hắn nheo mắt mỉm cười, Lạc Viêm Chi luôn bảo hắn không còn là bé con nữa, thế nhưng mỗi lần đi ra bên ngoài đều sẽ mua ít kẹo cho hắn.
"Anh, hôm nay có việc vui sao?"
"Đúng vậy, hôm nay kiếm được kha khá." Lạc Viêm Chi gật đầu.
Sực nhớ tới chuyện gì đó, cậu liền trầm giọng, "À đúng rồi, anh nghe nói ngày mai Tinh Cầu bắt đầu giám định tư chất đó, em biết chưa?"
"Lúc nãy vừa nghe được."
"Em nhớ ẩn sức mạnh kia của mình cho cẩn thận, đừng để ai phát hiện." Lạc Viêm Chi có phần lo lắng.
"Em biết rồi." Bạch Cẩm Thành cong mắt, dáng vẻ cậu lo lắng cho mình thật đáng yêu.
Ngày giám định tư chất đã định là buổi sáng. Năm nay người tới đây vô cùng đông, còn đông hơn lúc Lạc Viêm Chi đi giám định.
Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành đứng ở một góc chờ đến lượt. Cách thức chọn người cũng không khác là bao, Bạch Cẩm Thành không tốn công sức gì đã được đi vào.
Trước khi hắn vào trong, ông lão kia còn mở miệng khen, "Đúng là hiếm gặp."
Quy định không cho người nhà đi theo, vậy nên Lạc Viêm Chi kiếm một vị trí ở gần đó, sau đó ngồi xuống chờ đợi.
Nghĩ cũng thấy tiếc, thời điểm Bạch Cẩm Thành toả sáng lại không thể ở bên cạnh nhìn tới, cậu đúng là một độc giả cuồng nhiệt xui xẻo.
Lạc Viêm Chi nhìn trời chờ đợi, thầm nghĩ có lẽ bây giờ sắp đến lượt của Bạch Cẩm Thành. Cậu đứng dậy thử ngó nghiêng vào bên trong, có điều chỉ có thể trông thấy vạt áo của bọn họ mà thôi.
Lạc Viêm Chi thở dài quay đầu, không biết đằng sau có người, thế là mặt đập thẳng vào lồng ngực người nọ. Bị đập đau, cậu cau mày ôm mũi, nước mắt rơm rớm.
"Sao lồng ngực cứng như đá vậy chứ!" Lạc Viêm Chi lẩm bẩm oán thán, dùng tay chỉnh lại mũi của mình.
Người bị đâm chẳng những không nghe được câu xin lỗi còn bị cậu lẩm bẩm chê trách liền ngẩn người không biết phải nói gì.
Lăng Chi ho nhẹ một cái, ánh mắt tựa như biển hồ sâu thăm thẳm.
Nghe thấy âm thanh trên đầu, Lạc Viêm Chi mới hoàn hồn lại, cậu ngẩng đầu kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy hơi xấu hổ.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!