Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đi tới một thế giới khác, trên xe không có mẹ cũng không có Thu Thu, cậu bé thấy có hơi sợ hãi nên nắm thật chặt lấy cái chảo, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa số xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, đủ để thấy rõ khung cảnh ngoài cửa sổ.
Đây rõ ràng là một con đường gập ghềnh không bằng phẳng, nhưng Đoàn Đoàn ngồi trên xe lại cảm thấy rất êm ái.
Bên ngoài cửa số tối đen như mực, hai bên toàn là hoa ÙU Linh, Đoàn Đoàn nhìn thấy có âm hồn đang đi lang thang ở bên ngoài, hai mắt vô hồn, còn có mèo nhỏ chó nhỏ chạy ở phía trước.
Ở phía xa xa còn có quỷ sai cầm xiềng xích đi lại khắp nơi, bọn họ dùng vải màu xám trắng dành cho người c.h.ế. t để che mặt, đang bận rộn làm việc.
Dù có vẻ đông đúc như vậy nhưng xung quanh lại im lặng đến đáng sợ, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Đoàn Đoàn không quen với nơi này lắm.
Cộc cộc...
Có quỷ gõ cửa số xe.
Nhưng Đoàn Đoàn cũng không hề nghe thấy tiếng, mà cậu bé chỉ nhìn thấy có quỷ đang gõ cửa số Xe.
Là một chú chỉ có nửa khuôn mặt, dường như không ngờ rằng sẽ một chiếc xe lại lao vào giao lộ giữa nhân giới và Minh giới.
Sau đó còn có một bà lão với khuôn mặt hiền hậu nhưng không có tròng mắt gõ vào cửa số xe bên kia.
Mẹ từng nói, không cần để ý đến những âm hồn có ý đồ lên xe. Đoàn Đoàn không nói gì, ôm chảo tiếp tục ngồi yên tại chỗ.
Thế giới im lặng này khiến cậu bé cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng bao lâu sau cậu bé đã nghe thấy một âm thanh, hình... hình như là tiếng sóng biển!
Đoàn Đoàn nhìn ra ngoài cửa số xe, dường như cuối cùng màn đêm dài vô tận cũng đã kết thúc, bên kia của màn đêm rất sáng.
Có ánh sáng!
Dưới ánh sáng xanh biếc là bờ biển, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào đá ngầm.
Có một số thuyên lớn đang neo đậu tại cảng.
Đoàn Đoàn nhìn thấy một tòa nhà rất kỳ lạ ở đầu bên kia bờ biển, dường như là điểm cuối của con thuyền lớn.
Chiếc xe dừng lại, Đoàn Đoàn chớp mắt, đến rồi sao?
Phó... Phó Vãn! Cục giấy màu xanh phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, tia tàn hồn cuối cùng của Trần Giang Lâm đã bị đốt cháy, cục giấy hóa thành một đống tro tàn, vẫn treo lơ lửng dưới biển số xe.
Đoàn Đoàn quay đầu lại nhìn thấy những đứa trẻ bước xuống từ cửa bên trái, chúng cũng biết rằng đã đến nơi. Đầu bên kia của biển chính là U Minh địa phủ.
Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy biển rộng, cậu bé cầm chảo bước xuống xe.
Âm hồn xếp hàng ở cửa bờ biển, thấy bọn họ cũng không có gì dị thường thì vẫn xếp hàng theo thứ tự.
Đoàn Đoàn vốn đang nín thở bước ra khỏi xe, nhưng cậu bé phát hiện... Thì ra cậu bé có thể thở được. Tại sao Thu Thu lại nói ở U Minh không có không khí?
Những đứa trẻ đứng trước mặt Đoàn Đoàn, giống như đang nói lời tạm biệt cuối cùng với cậu bé.
Đoàn Đoàn cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: Tạm biệt. Những đứa trẻ cùng nhau đến chỗ thuyền lớn để xếp hàng, lần này chúng đi cùng nhau nên sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Đoàn Đoàn đứng ở cửa bờ biển, cậu bé không lập tức rời đi mà cầm chảo đi tới bờ biển, tò mò nhìn mặt biển trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Một biển xương khô, bên trong toàn là các loại xác chết.
Đoàn Đoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!