Tại sao nước khoáng không uống khi khát mà lại uống khi sợ?
Anh ấy là đàn ông thì có gì phải sợ chứ?
Đoàn Đoàn nghĩ đến việc mình vừa mới rời giường, còn chưa rửa mặt đánh răng mà đã chạy ra ngoài, cậu bé cũng không biết miệng mình có phát ra mùi khó chịu hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ bừng, che miệng nói:
"Cháu về nhà trước đây."
Đoàn Đoàn nhanh chóng trở về nhà, Vương Phong nhìn kỹ chai nước khoáng nhỏ trong tay, chỗ nắp chai đóng rất kín, là một chai nước khoáng sạch còn chưa mở ra.
Bỗng Vương Phong cảm thấy mình có chút hẹp hòi, nhưng mà anh ấy nhớ đến việc mình còn mấy đơn hàng phải giao nên bỏ nước khoáng vào trong túi nhỏ trong xe, rồi lái xe điện nhanh chóng rời đi.
Đoàn Đoàn về đến nhà thì đi rửa mặt đánh răng, sau đó ngoan ngoãn đi phòng bếp hâm nóng bánh bao vừa mới mua. Phó Vãn buông bút trong tay xuống, hài lòng nhìn tờ giấy màu vàng.
Tờ giấy màu vàng lúc này đã là một tắm phù lục, trên giấy toàn là phù văn phức tạp và liền mạch lưu loát.
Điện thoại di động đặt trên bàn ăn bỗng rung lên, là thông báo của wechat.
[Triệu Dương: Đầu bếp Phó, chào buổi sáng, cô đã tỉnh chưa?]
Ngay khi tin nhắn WeChat được gửi đi thì Phó Vãn đã gọi video tới, điều này khiến Triệu Dương hoảng sợ.
Triệu Dương chuẩn bị tâm lý trong chốc lát rồi nhận cuộc gọi video. Đập vào mắt cậu ấy chính là khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vãn, khuôn mặt của cô còn xinh đẹp hơn cả mấy minh tỉnh, hơn nữa còn có thêm một phần khí chất thanh nhã khó có thể diễn tả bằng lời, Triệu Dương nhìn thấy vậy thì có chút sững sờ.
Phó Vãn nhìn cậu ấy chằm chằm: Cậu bị sốt rồi.
Triệu Dương phục hồi tinh thần lại, vươn bàn tay ra sờ trán mình, thấy có chút nóng lên.
"Có lẽ là do tối hôm qua để nhiệt độ điều hòa hơi thấp."
Triệu Dương thản nhiên cười nói:
"Không có việc gì, uống viên thuốc hạ sốt thuốc là khỏi thôi." Những thanh niên hai mươi tuổi như bọn họ chẳng bao giờ lo lắng những bệnh nhẹ nhỏ nhoi này.
Phó Vãn mỉm cười: Vậy sao?
Triệu Dương bị Phó Vãn hỏi ngược lại thì thấy hơi mơ hồ, trong lòng bỗng nảy lên suy đoán đáng sợ… Không phải chứ?
Chẳng lẽ là tôi lại gặp phải quỷ rồi."
Sáu con quỷ trẻ sơ sinh trong nhà cậu ấy còn chưa giải quyết nữa, chẳng lẽ vận may của cậu ấy kém như vậy, lại đụng phải thứ không sạch sẽ gì đấy? Thế giới này kiểu gì vậy!
Triệu Dương nhớ rõ là mình không hề làm gì.
Phó Vãn cắm ống hút vào hộp sữa trẻ em, đẩy tới trước mặt Đoàn Đoàn, lạnh nhạt hỏi:
"Tối qua cậu gặp phải chuyện gì khác thường?"
Khuôn mặt Triệu Dương trắng bệch, cậu ấy vuốt cằm nhớ lại:
"Không có, tôi chỉ đi chuyển lời cho người nhà họ Phó giúp cô... Đúng rồi, tôi nhìn thấy một cái đầu Phật rất to được bày trong nhà của bọn họ tại Phật Quốc."
Lúc ấy Triệu Dương chỉ vừa nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy có chút không thoải mái và khiếp sợ. Cũng không biết sao mà cả nhà bọn họ vẫn còn tốt.
Thấy Phó Vãn không nói gì, Triệu Dương bỗng nói với vẻ không dám tin:
"Không phải là còn cách cả một dây mạng sao? Vậy mà cũng được? Thành tỉnh rồi à."
Phó Vãn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!