Chương 25: (Vô Đề)

Phá được Trận Lục Tử Hồn xong thì bọn họ mới có thể nghênh đón con của mình, đây là điều hai vợ chồng quan tâm nhất.

Triệu Dương lơ đãng gật đầu, quả thật là Phó Vãn đã nói như vậy, tối mai sẽ làm pháp sự phá Trận Lục Tử Hồn và siêu độ quỷ thai.

Ngay lúc đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Lý Mỹ Phượng vang lên, Lý Mỹ Phượng thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy người gọi điện đến.

Là Nguyệt Nhi?

Chính là Đàm Nguyệt Nhi, con gái lớn của hai vợ chồng Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.

Nếu ngày thường nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc chắn hai vợ chồng họ sẽ chạy tới giúp đỡ nhà họ Đàm, nhưng đêm nay bọn họ lại ăn ý làm như không biết.

Ai ngờ Đàm Nguyệt Nhi lại chủ động gọi điện thoại tới.

Lý Mỹ Phượng vẫn thấy thương cô ấy nên nhận điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Đàm Nguyệt Nhi:

"Mẹ nuôi, em trai con... Em trai con mất tích rồi Con đã kiểm tra camera, Thiên Bảo bị Trần thiên sư ôm đi."

Đàm Nguyệt Nhi nghe nói lần này ba mẹ cô ấy xảy ra chuyện là bởi vì ba nghi ngờ em trai giống Trần thiên sư, nhưng cô ấy vẫn còn thấy nửa tin nửa ngờ.

Nhưng bây giờ Trần thiên sư lại ôm em trai đi, điều này lại khiến cô ấy càng tin tưởng hơn.

Cô ấy mới chỉ là học sinh 10 mà đã gặp phải chuyện lớn như vậy, nên luống cuống như vậy cũng là điều tất nhiên, cô ấy chỉ có thể nhờ Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng giúp đỡ.

Hai vợ chồng họ vô cùng hận Trần thiên sư, chắc chắn là chuyện Trận Lục Tử Hồn nhà họ có liên quan đến Trần thiên sư, nhưng họ cũng không quen biết vị thiên sư này, họ chỉ biết rằng mỗi năm Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đã chỉ rất nhiều tiền cho người này.

Hai vợ chồng họ không có thời gian quan tâm tới Triệu Dương, vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Triệu Dương về phòng lau mặt, hít sâu một hơi rồi chủ động liên lạc với Phó Hiên.

[Triệu Dương: Cả nhà cậu có ở đó không?

Cần gọi video với cậu.]

[Phó Hiên: ?]

Có bệnh à?

Tuy Phó Hiên và Triệu Dương quen biết nhau, nhưng thực ra cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi, quan hệ giữa hai người cũng không được coi là tốt, ít nhất là không tốt đến mức gọi video nói chuyện phiếm lúc ban đêm.

Triệu Dương vẫn gọi tới, Phó Hiên cảm thấy Triệu Dương có tật xấu nhưng vẫn nhận.

Cũng đúng lúc người nhà họ Phó đều đang nằm trên sô pha, không biết là đang nói chuyện gì.

Qua ống kính video, Triệu Dương nhìn thấy nội thất trang trí bên trong tràn ngập phong cách nước ngoài, phong cách trang trí rất rực rỡ, chứa rất nhiều yếu tố Phật giáo, thứ khiến Triệu Dương thấy khó chịu nhất chính là đầu Phật khổng lồ phía sau.

Triệu Dương chú ý thấy mỗi người trong số họ đều đeo phật bài.

Triệu Dương: Ừm... Phó Đại Thành mở miệng hỏi trước:

"Triệu Dương đúng không, chào buổi tối."

Một đám người lúng túng chào hỏi, Phó Hiên trực tiếp hỏi:

"Triệu Dương, có chuyện gì mà phải gọi video lúc này vậy?"

Triệu Dương cười gượng nói:

"Cháu chuyển lời cho chú Phó giúp người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!