Ngày hôm sau, đến tận khi mặt trời lên cao Trình Dư mới giật mình tỉnh giấc, căn phòng xa lạ đập vào mắt khiến cậu ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, có mắt ai cũng nhận ra là đang ở trong khách sạn, Trình Dư ôm đầu cố nhớ lại những gì xảy ra tối qua.
Hình như Tạ Lâm dẫn cậu đi ăn sau đó hai người uống rượu, rồi sau đó...! cậu chẳng nhớ gì nữa.
Trình Dư đột nhiên bừng tỉnh vội lôi điện thoại ra xem giờ, đã gần mười một giờ, cả buổi sáng nằm ngốc ở đây không phải trễ giờ làm rồi sao? Hôm qua đã xin nghỉ, hôm nay lại nghỉ không lý do chắc chắn sẽ bị mắng cho xem.
Trình Dư muốn ngồi dậy nhưng vừa cử động dưới eo truyền đến cảm giác đau nhức khiến cậu khẽ kêu lên một tiếng.
Khỏi cần hỏi cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
1.
Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
2.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3.
Cuộc Sống Mỗi Người
4.
Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận
Nhưng mà tại sao có mỗi cậu ở đây?
Đang lúc đang hoang mang đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Dư vội vàng kéo áo kín lại đi ra xem thử là ai tới.
Nhìn thấy người đến không phải là người mình nghĩ nên Trình Dư không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, phục vụ nở nụ cười công nghiệp hỏi:
"Chào anh, bữa trưa mà anh đặt đã được mang đến, anh có muốn dùng luôn không ạ?"
Trình Dư chưa kịp trả lời thì điện thoại chợt reo, cậu ra hiệu cho phục vụ mang cơm vào rồi mới mở điện thoại lên nghe.
"Em đây."
"Dậy chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm quen thuộc, mặc dù cách rất xa nhưng thanh âm truyền qua loa còn mang theo một chút hơi khàn khiến Trình Dư chột dạ sờ lên vành tai, một lúc sau mới nhớ phải đáp lại.
Cậu nhỏ giọng nói: "Em vừa mới dậy."
Bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím, nghe thấy tiếng cậu trả lời anh ừ một tiếng nói: "Tôi vừa đặt bữa trưa rồi đấy, trên bàn có tiền lấy mà bắt taxi về."
"Em vẫn còn mà..."
"Tôi cho thì cậu cứ lấy đi."
Trình Dư im miệng không nói gì nữa.
Hình như anh lại cắm cúi làm việc, Trình Dư lắng tai chỉ nghe thấy tiếng bàn phím canh cách nhưng cả hai đều rất ăn ý không cúp máy.
Không biết qua bao lâu, Trình Dư qua tấm gương nhìn thấy vết hôn trên cổ mặt lại đỏ ửng lên, kí ức đêm qua không nhớ một chút gì khiến cậu thực sự phiền não, không hiểu sao lại hỏi ra thành miệng.
"Đêm qua...! em ngủ với anh à?"
Đột nhiên tiếng gõ bàn phím ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!