Chương 42: (Vô Đề)

Trung Sơn quốc cách Ngư Dương khoảng bốn, năm ngày đường.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Kiều ra khỏi phủ cùng Từ phu nhân.

Ngụy Nghiễm đã chờ ở cửa. Sau hắn là hai hàng hộ vệ, ước chừng một trăm người.

Ngụy Nghiễm phải ở lại canh giữ U Châu nên không đi cùng, thế nên những hộ vệ này sẽ bảo vệ cho hai người. Bọn họ đều là binh sĩ giỏi nhất của Ngụy gia, do một tay Ngụy Nghiễm tuyển chọn, không chỉ đáng tin mà ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến.

Thấy Từ phu nhân và Tiểu Kiều đi ra, Ngụy Nghiễm liền bước lại, đỡ tay Từ phu nhân.

Ngoài cửa lớn có bốn chiếc xe bốn ngựa kéo. Chiếc đầu tiên có đỉnh trang sức bằng đồng thau, bạch ngọc khảm mui che, bên ngoài phủ lụa đỏ, bên trong phô gấm vóc, hai bên có bốn cửa sổ, hai cửa thông khí, hai cửa để ngắm cảnh bên ngoài, bốn góc điểm rèm châu, cực kỳ xa xỉ.

Ngụy Nghiễm đỡ Từ phu nhân xuống bậc thang, đi về phía xe ngựa. Từ phu nhân nhìn thấy, lắc đầu nói: "Bảo cháu chuẩn bị xe, sao cháu lại đưa chiếc xe như vậy tới? Xa xỉ quá."

Ngụy Nghiễm nói: "Bằng thân phận cao quý của tổ mẫu thì sao lại nói xa xỉ được ạ? Quan to quý nhân ở Lạc Dương cũng đều ngồi mấy xe ngựa như thế này, nên chẳng sao đâu. Vả lại phải đi mấy ngày trời, ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, cháu sợ người ngồi xe mệt mỏi, nên cháu mới chọn chiếc xe tốt."

Từ phu nhân cười nói: "Cháu đúng là khéo miệng. Thôi, xe đã chuẩn bị rồi, ta không ngồi cũng không được. Vừa lúc có đệ muội cháu đi cùng, bà lão như ta chẳng sao, còn nó thân thể mảnh mai, xe ngựa phải thoải mái mới tốt. Cháu chu đáo như vậy cũng phải."

Ngụy Nghiễm cười, đỡ Từ phu nhân lên xe ngựa, sau đó lui hai bước nhường đường cho Tiểu Kiều, mỉm cười nói: "Đệ muội lên xe đi."

Bà vú già bên cạnh giơ tay đỡ một tay Tiểu Kiều, còn tay kia nàng kéo gấu váy, giẫm lên bệ đỡ. Nhưng mũi chân vừa bước lên sàn xe bỗng bị trượt, nàng hơi lảo đảo. Ngụy Nghiễm đứng gần đó nhanh tay bước qua, Tiểu Kiều còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giơ tay đỡ sau lưng nàng, nói: "Đệ muội cẩn thận.", rồi lập tức thả tay ra.

Chuyện này chỉ trong chớp mắt, thật ra Tiểu Kiều cũng tự đứng vững được, chỉ là không phản ứng nhanh bằng Ngụy Nghiễm thôi.

Với người này, ban đầu nàng không có thiện cảm với hắn, về sau biết thân phận của hắn thì cũng ít đụng chạm, cho dù đôi khi vô tình gặp trong Ngụy phủ thì hắn vẫn luôn biểu hiện nho nhã cẩn trọng, không có hành động thất lễ nào cả. Cảm giác khó chịu từ lần gặp đầu tiên đối với hắn cũng dần phai nhạt.

Mà nay bất ngờ được hắn đỡ như vậy, dù trong lòng hơi khó chịu nhưng nàng vẫn quay đầu lại mỉm cười cảm ơn, sau đó cúi người bước vào xe ngựa, ngồi cạnh Từ phu nhân.

Chung bà bà, Xuân Nương cùng đám người hầu đi theo lần lượt lên mấy chiếc xe ngựa phía sau. Xong xuôi rồi đám vệ binh hộ tống đoàn xe đi ra khỏi thành. Ngụy Nghiễm vẫn đi theo đến mấy chục dặm ngoài thành, Từ phu nhân bảo hắn quay về đi, lúc này Ngụy Nghiễm mới dừng lại.

Hắn đứng yên nhìn theo đoàn người dần khuất xa, không nhịn được nắm bàn tay vừa nãy chạm qua vòng eo nhỏ của nàng.

Thắt lưng nàng rất nhỏ, chỉ một bàn tay của hắn cũng có thể ôm trọn, mặc dù chỉ đụng chạm ngắn ngủi thôi, lại cách một tầng y phục, nhưng cảm giác mềm mại kia vẫn lưu lại trên bàn tay hắn, không sao quên được.....

Đi rồi Tiểu Kiều mới biết lí do Từ phu nhân đã lớn tuổi còn không ngại vất vả đến Trung Sơn quốc.

Mẫu phi của Trung Sơn vương hiện nay

- Nguyên thị là bằng hữu tâm giao của Từ phu nhân, tình như tỷ muội. Mấy năm nay vì tuổi đã cao, đường xá lại xa xôi nên ít đến thăm, nhưng tình xưa nghĩa cũ vẫn còn nguyên vẹn.

Năm ngoái Nguyên thị bị bệnh nặng, vẫn kéo dài đến giờ, hôm qua Từ phu nhân nhận được tin từ Trung Sơn quốc nói là Nguyên thị sắp không qua khỏi. Cố nhân gặp chuyện không may như vậy, Từ phu nhân thức trắng một đêm, sáng nay quyết định đến thăm bà ấy lần cuối.

"Y chi bằng tân, người chi bằng cố."

Từ phu nhân nhìn cảnh vật hoang tàn ngoài cửa xe, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.

(Y chi bằng tân, người chi bằng cố: Đại ý là quần áo càng mới thì càng được quý; còn người càng quen biết lâu năm (cố nhân) thì càng được trân trọng.)

...

Mấy ngày sau, Từ phu nhân dẫn theo Tiểu Kiều đến Lư Nô.

Trung Sơn quốc được thành lập năm Kiến Vũ, quốc vương đầu tiên là một hoàng tử của Hán Vũ đế, ban đầu phong Thanh Hà Công, tước là vương, cải đất phong châu, đặt đô ở Lư Nô. Đến Trung Sơn vương Lưu Đoan ngày nay đã truyền mười mấy đời, được hơn hai trăm năm.

Những quốc gia cùng thời như Lang Gia quốc, Tế Âm quốc cũng đều nhận đặc ân của hoàng gia mà được phong quốc, bây giờ đất đai vẫn còn, phong hào vẹn nguyên, nhưng địa vị đã xuống dốc từ lâu.

Chỉ còn Trung Sơn quốc vẫn ổn định. Định Châu mặc dù trên thực tế quy về Ngụy Thiệu, nhưng vương thất vẫn được đãi ngộ như trước. Chứ không giống một số phong quốc còn lại, bị quan lại địa phương chèn ép, thậm chí đất đai cũng bị cướp sạch.

(Phong quốc: ngày xưa khi các hoàng tử đến tuổi trưởng thành thì nhà vua thường cấp đất đai rồi phong vương cho họ, mỗi người cai quản một vùng. Cứ hay kêu "Vương gia" là vậy á. Phong quốc là chỉ vùng đất được các vị hoàng tử đó cai quản

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!