Chương 38: (Vô Đề)

Suốt đêm đó Ngụy Thiệu không về phòng, hắn đi cùng Ngụy Lương đến nha môn, gọi mấy người Lý Sùng, Lý Điển, các đại tướng của Trương Kiệm và chủ bộ Vệ Quyền đến bàn bạc.

Lý Sùng, Lý Điền đều cho rằng họ nên bỏ Duyện Châu, đánh Thạch Ấp.

Lý Sùng nói: "Ngoài năm mươi ngàn binh mã thường trực canh chừng Hung Nô, số binh lực hiện giờ chúa công có thể điều động chỉ khoảng mười lăm vạn, tương đương với binh lực của Trần Tường. Nếu chia binh làm hai, vừa đánh Thạch Ấp, lại muốn giữ Duyện Châu, chỉ sợ hai bên đều không được".

Lý Điển thì bảo: "Duyện Châu vốn không phải là chỗ của chúng ta, càng không thể đồng lòng cùng mình được, có cũng chẳng được gì, nếu hai mục tiêu đều khó giữ, chi bằng cứ bỏ đi thì hơn".

Chủ bộ Vệ Quyền cũng nói: "Dựa trên ngu kiến của thuộc hạ, chúa công nên dẫn toàn bộ binh mã nhanh chóng đánh Thạch Ấp, cố gắng bảo vệ không để mất thành này, đại chiến một trận với Trần Tường, đại nghiệp nhất thống phương Bắc sẽ thành công. Sau khi phương Bắc nhất thống xong, chúa công hẵng đoạt lại Duyện Châu, nhân tiện xuôi Nam cũng không muộn. Mặc dù chúa công đã cưới nữ tử nhà họ Kiều, nhưng ý đồ vẫn là ở Duyện Châu chứ đâu phải bởi vì người Kiều gia.

Mọi người đều biết Kiều Việt nhu nhược như thế nào, Kiều Bình thì lại không có thế, không thể làm chủ được, bây giờ nếu mượn cơ hội này, vừa lúc có thể để Kiều gia đối chiến với Tiết Thái, lưỡng bại cầu thương. Dù cuối cùng là bên nào chiến thắng, nhất định cũng tổn hại rất nhiều. Nếu Kiều gia may mắn giữ được Duyện Châu thì không sao, còn nếu Kiều gia không thủ được, Duyện Châu rơi vào tay Tiết Thái, với cái kiểu vơ vét bóc lột tàn nhẫn của Tiết Thái chắc chắn sẽ không được lòng dân, muốn cắm rễ lâu cũng không được. Chờ chúa công nhất thống được phương Bắc, đến lúc đó nếu Kiều gia còn người, chúa công lấy cớ giúp đỡ Kiều gia để xuất binh, còn nếu Kiều gia không còn ai sống sót, chúa công cứ mang danh báo thù mà tiến đánh, lo gì quân dân trên dưới Duyện Châu không cảm kích người đây, đại sự há chẳng thành?"

Nghe xong mấy câu của Ngụy Lương, đám người Trương Kiệm đều đồng loạt gật đầu.

Ngụy Thiệu đặt kiếm bên ghế ngồi, dáng người nghiêm nghị, ánh nến trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn, khiến cho ánh mắt người kia một nửa như chìm trong bóng tối, khó mà nhìn ra được lúc này đây hắn đang nghĩ điều gì.

Mấy người Ngụy Lương trình bày xong thì đợi chờ một lúc. Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng chậm rãi đáp lời: "Những điều chư vị nói bản thân ta đều biết, ai có việc gì thì cứ đi làm đi, ngay mai chờ hiệu lệnh của ta".

Sau khi Ngụy Lương, Lý Sùng, Lý Điển rời đi hết, một mình Ngụy Thiệu ở lại phòng nghị sự của nha môn, ánh nến sáng trưng cho tới bình minh.

Khi mặt trời ló rạng ở phía đông, Ngụy Thiệu ra khỏi nha môn cưỡi ngựa quay trở về Ngụy phủ, hắn không về Tây phòng mà thẳng tới Bắc phòng.

Từ phu nhân vẫn dậy sớm như trước, sau khi rửa mặt xong xuôi, Chung bà bà đi vào thông báo Nam Quân ở bên ngoài chờ gặp.

Bây giờ vẫn còn sớm tinh mơ, Từ phu nhân cũng thấy hơi bất ngờ, cho gọi hắn vào ngay. Ngụy Thiệu vào phòng quỳ xuống hành lễ với tổ mẫu. Từ phu nhân nhìn thấy đôi mắt hằn rõ vệt tơ máu của hắn, cũng biết tối qua ngủ không ngon nên lên tiếng hỏi thăm.

Ngụy Thiệu đáp: "Đêm qua tôn nhi gặp phải một chuyện khó có thể giải quyết, đợi đến bình minh mới dám tới chỗ của tổ mẫu, tôn nhi muốn nghe người chỉ bảo". Sau khi trình bày tin tức của Công Tôn Dương, thuật lại chuyện tối qua mọi người cùng bàn bạc.

Từ phu nhân đọc thư xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngụy Thiệu: 'Ý cháu thế nào, có cứu Duyện Châu hay không đây?"

Ngụy Thiệu nói: "Duyện Châu gặp nguy chứ không phải Ngụy gia, nặng nhẹ thế nào, tôn nhi cho rằng nên lấy phương Bắc làm trọng".

Từ phu nhân bảo: "Nếu đã thế rồi con còn tới tìm ta làm gì?"

Ngụy Thiệu chần chừ một lúc rồi bỗng ngước mắt lên, đối diện với Từ phu nhân chỉ còn một mắt: "Tôn nhi không dám giấu tổ mẫu. Nếu muốn cứu Duyện Châu cũng không phải không có cách nào. Chỉ có điều trong lòng tôn nhi vẫn thấy do dự không chắc chắn, năm đó Kiều gia bất nghĩa như vậy, nó có đáng để ta nỗ lực đi cứu viện hay không?"

Con mắt duy nhất của Từ phu nhân lóe lên: "Hai nhà có quan hệ thông gia, dù sao cũng coi là liên minh. Cháu mạnh họ yếu, bây giờ họ gặp nguy mới cầu xin sự giúp đỡ của cháu, nếu cháu không cứu là bỏ thân, bỏ nghĩa. Làm vậy có khác gì hành động của Kiều gia năm đó không đây?"

Ngụy Thiệu không nói gì.

"Tín nghĩa tuy lớn mà rất nhỏ, vừa thực vừa hư, có thể thành công cũng có khi thất bại. Bá nghiệp của Tương Công thất bại cũng chỉ vì tín nghĩa. Cao Tổ hoàn thành đại nghiệp cũng bởi vì tín nghĩa".

Từ phu nhân nhìn Ngụy Thiệu rồi từ từ nói: "Có thể thấy được, tín nghĩa chẳng qua chỉ là một thứ chết mà thôi, có người nhận cũng có người buông bỏ. Có nên cứu hay không đều tùy vào lòng cháu. Nếu lúc trước tổ mấu đã buông tay thì bây giờ cũng không nhúng vào nữa, ta tin con có thể tự đưa ra quyết đoán cho mình".

Ngụy Thiệu trầm mặc chốc lát, hắn quỳ dập đầu với bà rồi cáo từ: "Lời tổ mẫu dạy tôn nhi xin ghi nhớ. Tôn nhi còn có việc, xin được cáo lui trước".

Từ phu nhân mỉm cười gật đầu nhìn hắn.

Ngụy Thiệu rời khỏi Bắc phòng, phía trời đông hửng lên màu trắng bạc. Trời phương bắc bước vào tháng tư ngày cuối xuân, gió mát sáng sớm phả vào bên mặt hắn, làm tà áo bay bay. Hắn chậm rãi đi về hướng Tây phòng, đến đình viện. Mấy vú già dậy sớm đang vẩy nước quét sân, nhìn thấy hắn về thì vội vàng hành lễ, nói: "Nữ quân dậy rồi ạ, đang rửa mặt trong phòng".

Ngụy Thiệu đứng ở dưới hành lang, hai tay bắt phía sau, nhìn về phía ánh nến mờ ảo hắt ra khung cửa sổ, hắn bàng hoàng chốc lát, cuối cùng cũng quyết định không vào, xoay người rời đi dưới ánh mắt khó hiểu của nhóm vú già.....

Đêm qua Ngụy Thiệu bị gọi đi thình lình, cả đêm không quay lại. Chỉ có mình Tiểu Kiều tỉnh rồi lại ngủ, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, giấc ngủ cũng chẳng yên, hôm nay nàng thức dậy thật sớm. Thấy Ngụy Thiệu vẫn còn chưa về nhà. Trời sáng hơn một chút, nàng đi tới Bắc phòng vấn an Từ phu nhân.

Ở trước mặt Tiểu Kiều, Từ phu nhân không hề đề cập tới chuyện sáng nay Ngụy Thiệu tới tìm mình. bà tiếp tục trò chuyện với nàng về việc nhà như ngày thường vẫn vậy.

Tiểu Kiều ra khỏi Bắc phòng thì đi tới Đông phòng.

Thời gian trước Chu phu nhân bị phạt phải hối lối, với bên ngoài chỉ nói là sinh bệnh. Bây giờ bà đã quay trở lại, có lẽ cũng là vì xấu hổ nên ngày thường càng lộ diện ít hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!