Chương 37: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Tiểu Sên

Đã quá nửa đêm. Mền êm trướng rủ, hơi thở của người nằm bên như khẽ tỏa hương thơm, thấm vào ruột gan.

Đi tuần tra biên thành nửa tháng nay mới về tới nhà, vậy mà Ngụy Thiệu lại mất ngủ.

Kiều nữ bên cạnh hắn lại ngủ ngon lành, đi vào giấc mộng từ lâu.

Còn hắn chỉ chợp mắt được một lúc, tỉnh giấc rồi không ngủ lại được nữa. Hắn đã không dưới một lần quay sang nhìn người nằm bên cạnh.

Ngọn lửa khó chịu không tên cứ âm ỉ trong lòng suốt ban ngày đến giờ vẫn không tàn được.

Hắn nhắm mắt một lát, rồi một lần nữa mở mắt ra, quay người nhìn Tiểu Kiều.

Từ trước tới giờ lúc ngủ hai người đều mỗi người một chăn. Mỗi lần ngủ nàng đều nằm sát vào trong tường, quấn chăn kín mít. Đêm nay cũng y như vậy.

Trong màn không có một tia sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng cuộn tròn người lại, nằm trong chăn không hề nhúc nhích, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Ngụy Thiệu nhìn bóng dáng nàng mờ ảo trong đêm, ngọn lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt – – trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh tối hôm đó. Cũng ở trên chiếc giường này, nàng vì hắn mà làm những chuyện kia.

Bây giờ hắn muốn được làm những chuyện đó. Không những muốn, mà cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, bản thân không thể đè nén được.

Lần trước nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng đáng thương, nên hắn mềm lòng mà buông tha cho nàng.

Tuy nàng là con gái của Kiều gia, chính bản thân hắn không muốn chạm vào nàng. Nhưng chuyện cưới nàng vào cửa là do tổ mẫu đứng ra làm chủ. Nếu để tổ mẫu biết được đến giờ hắn vẫn chưa cùng nàng làm chuyện phu thê, thì tổ mẫu nhất định sẽ trách hắn.

Ngụy Thiệu quyết định không nhịn nữa.

Cũng ngay lúc này, không biết trong lúc ngủ Tiểu Kiều mơ thấy cái gì, Ngụy Thiệu nghe nàng lẩm bẩm cái gì mà chè trôi nước, rồi trở mình lăn về phía hắn.

Cánh tay hắn bị hai vật mềm mại đè lên, mặc dù cách một tấm chăn, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự mềm mại không gì sánh được ấy.

Trong người giống như có một ngọn lửa lướt qua. Ngụy Thiệu bỗng run lên một cái. Hắn nhấc chân cuốn nàng lại gần, tay đưa ra ôm lấy eo của nàng, để thân thể nàng áp sát vào ngực mình.

….

Nói ra cũng kì quái, từ khi Tiểu Kiều được gả tới Ngụy phủ, thì nàng không còn gặp ác mộng có liên quan đến kiếp trước giống như hồi vẫn còn ở Kiều gia.

Khi tối biết nguyên nhân Ngụy Thiệu mất hứng, nàng cũng không để ý gì nhiều.

Bản thân hắn muốn tức giận với nàng thì nàng cũng đâu có cách nào khác. Cũng không phải nàng bảo tổ mẫu kêu hắn tới đón mình.

Ban ngày viết chữ lên bích họa thật sự rất mệt mỏi. Lúc mới về chỉ thấy mỏi tay với bả vai, còn khi nằm xuống thì cảm giác đau nhức lan ra cả cơ thể.

Mí mắt rất nhanh đã sụp xuống, nàng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nàng mơ thấy Xuân Nương đang xoa bóp cho mình. Ban đầu bà giúp nàng xoa bóp bả vai, rồi đến sau lưng, động tác rất chậm, lực đạo cũng vừa phải không nặng không nhẹ, khiến nàng thấy vô cùng thoải mái, trong miệng nàng còn hừ mấy tiếng khích lệ bà, lúc sau nàng lại mơ thấy bà bắt đầu xoa tới ngực mình rồi đi xuống bụng, nắn bóp một lát rồi lại đi xuống….

Xuống nữa…

Mà càng về sau nàng cảm thấy Xuân Nương xoa bóp càng mạnh, mỗi chỗ tay bà chạm đến càng lúc càng không đúng. Còn làm đau nàng.

Tiểu Kiều trong mơ cũng cảm thấy cái gì đó không đúng, Xuân Nương sẽ không bao giờ sờ soạng nàng như vậy, càng không thô bạo với nàng như thế. Hơn nữa cảm giác này cũng quá chân thật rồi, nàng ở trong mơ nhưng cũng cảm nhận được đây không phải là một giấc mơ. Nàng muốn mở mắt ra để ngăn lại đôi tay đang tác quai tác quái trên cơ thể nàng, nhưng quả thật nàng rất mệt, nằm xuống giường đã ngủ như chết, hai mí mắt cứ dính chặt lại với nhau, không mở mắt ra được.

Nàng kêu lên mấy tiếng, cả người khó chịu, đột nhiên cảm giác được có người nhấc nàng lên, sau đó cả người lạnh lạnh, giống như xiêm y đã bị cởi hết, rồi có cái gì đó nặng như núi lại nóng rực đè lên người nàng.

Toàn bộ xương sườn của Tiểu Kiều bị ép xuống, may mà người nàng dẻo dai nên không sao, chỉ thấy tức ngực khó thở. Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nàng mở choàng mắt ra, mơ màng thấy có khuôn mặt đang dí sát vào mặt mình mặt mình, chỉ cách có mấy tấc, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt mình. Nàng hoảng hốt há mồm muốn hét lên thành tiếng, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị người kia chặn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!