Chương 33: Trừng trị

Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Tiểu Sên

Buổi sáng Ngụy hầu ra khỏi phòng trễ hơn mọi ngày. Trước khi đi còn dặn dò Xuân Nương, nói không cần gọi nữ quân dậy.

Lúc hắn nói nhìn vẻ mặt so với ngày thường lạnh nhạt hơn hẳn. Khi ấy Xuân Nương ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy hình như hốc mắt của Ngụy hầu hơi lõm xuống, giống như đêm qua ngủ không được ngon giấc. Nhưng tinh thần lại không thấy chút mệt mỏi nào, mà ánh mắt lại càng rạng rỡ hơn.

Trừ hôm trước Ngụy hầu đi ra ngoài sớm thì hầu như Tiểu Kiều luôn thức dậy cùng hắn, tiễn hắn đến ngoài cửa Tây phòng. Hôm nay đã không còn sớm nữa, vậy mà Xuân Nương không thấy Tiểu Kiều dậy, trong lòng lo lắng không yên, sợ nàng lại sơ suất chọc giận Ngụy hầu. Giờ nghe Ngụy hầu trước khi đi còn dặn dò như vậy, bà mới cảm thấy yên tâm. Chờ hắn đi rồi, bà vào phòng ngủ vén màn lên, thấy Tiểu Kiều quay mặt vào trong say ngủ, tóc tai rối bời, xiêm y thì tuột đến tận bả vai, để lộ cả một màng lưng trắng như tuyết. Trên mặt đất trước giường ném rất nhiều khăn đã dùng qua. Trong màn hơi nóng, mơ hồ có thể ngửi được mùi giường chiếu.

Xuân Nương là người từng trải, cho nên bà rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Đêm qua chính là chuyện phòng the quá mức. Bà suy nghĩ cũng không hiểu được, không biết Ngụy hầu đang trong thời kì sung sức tuổi trẻ hay vì nguyên nhân nào khác, không chỉ làm hại bản thân tới mức hốc mắt lõm xuống, mà nữ quân cũng thành như vậy. Bà không đành lòng đánh thức Tiểu Kiều, lặng lẽ dọn đồ trên mặt đất rồi lui ra ngoài, sau đó đứng canh ngoài cửa, đợi cho đến lúc Tiểu Kiều ngủ đủ, bà mới đi vào hầu hạ nàng thức dậy.

Bình thường Tiểu Kiều cũng không có thói quen mới thức dậy là đi tắm. Có điều đêm qua mặc dù không phải chịu đau, nhưng việc kia cũng không nhẹ nhàng gì, cả người đều ra một thân mồ hôi, bây giờ tỉnh lại thấy toàn thân đều dinh dính không thoải mái, cho nên nàng kêu người hầu chuẩn bị nước tắm rửa. Lúc thoát xiêm y sợ Xuân Nương nhìn thấy những vết đỏ bị nhéo trước ngực, nên lúc tắm rửa nàng không chịu cho bà ở bên cạnh như mọi hôm, tự nàng cởi xiêm y rồi bước vào thùng nước tắm.

Có điều hai cái cánh tay thật sự đau nhức, mỗi lần nàng giơ tay lên đều có chút khó khăn. Đang cúi đầu lau người thì rèm bị vén lên, thấy Xuân Nương đang đi vào, nàng vội vàng rụt người xuống nước.

"Lão phu nhân bên kia cho người tới nói, muốn mời nữ quân đi qua."

Tiểu Kiều liền đoán có lẽ liên quan đến chuyện tối qua.

"Ta biết rồi, Xuân Nương, bà cứ đi ra ngoài trước đi. Ta sẽ ra ngay…"

Nhưng Xuân Nương đã đi tới, đỡ lấy hai vai của Tiểu Kiều đem nàng từ trong nước xách lên giống như vớt con gà con, rồi nói: "Nghe giọng người tới đưa tin thì hình như có chuyện quan trọng, để tỳ hầu hạ người mặc xiêm y, cũng nhanh hơn một chút…."

Tiểu Kiều bị nhấc lên bất ngờ vội vàng cầm lấy khăn tắm che trước ngực, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Xuân Nương. Bà khẽ giật mình, gạt hai tay của Tiểu Kiều ra rồi nhìn kỹ, sau đó bà cau mày lại, oán trách: "Nam quân lần này ra tay … Cũng không biết nặng nhẹ…" Giọng nói mang theo chút đau lòng cùng bất mãn.

Tiểu Kiều đâu dám nhắc tới chuyện đêm qua, ngậm chặt miệng không nói lời nào.

"Nữ quân chờ một chút." Xuân Nương chạy ra ngoài, lúc trở lại cầm một hộp thuốc mỡ, bà lấy một ít thuốc bôi cho Tiểu Kiều, nhẹ nhàng bôi lên những chỗ bị véo đến đỏ, thuốc vừa thoa lên Tiểu Kiều liền thấy mát hơn hẳn. Cuối cùng lau khô thân thể mặc xiêm y vào, rồi Tiểu Kiều vội vàng rửa mặt chải đầu, lập tức đi sang Bắc phòng. Vừa bước vào đã cảm giác bầu không khí khác lạ.

Từ phu nhân ngồi ở trên sạp nhỏ, Chung bà bà đứng một bên, bên cạnh còn có Vương bà bà đang đứng thẳng, bà ấy chính là người đưa băng tối hôm qua, trên mặt đất có bà vú già bên Đông phòng đang quỳ ở đó, hình như là hạ nhân ở bên ngoài phòng Chu phu nhân, lúc trước khi Tiểu Kiều đi tới Đông phòng đã gặp bà vú này mấy lần.

Không khí có vẻ nghiêm nghị. Tiểu Kiều không dám lơ là, quỳ ở trước mặt Từ phu nhân đang ngồi ở trên giường, cúi đầu hành lễ vấn an, rồi xin lỗi bà vì mình đã đến muộn.

Từ phu nhân khẽ mỉm cười, nói: "Không sao. Tổ mẫu gọi cháu tới là muốn hỏi mấy câu."

Chung bà bà sai Vương bà bà cùng với bà vú già bên Đông phòng đi ra ngoài, sau đó cũng lui ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Từ phu nhân cùng Tiểu Kiều. Từ phu nhân gọi Tiểu Kiều tới gần, để cho nàng ngồi bên cạnh mình, xong rồi nói: "Buổi sáng lúc ta thức dậy, Trọng Lân đã tới vấn an ta, thấy như vậy ta rất vui. Nó còn nói mấy câu rồi mới rời đi. Ai ngờ một lúc sau ta nghe nói, đêm qua bên Đông phòng hình như có chuyện xảy ra. Lúc đầu nghe nói

tối qua bà mẫu cháu gọi Trọng Lân qua bên Đông phòng ăn cơm, chẳng biết sao lại xảy ra tranh chấp, đến cả cửa phòng cũng bị nó đạp gãy, còn Khương bà bà nghe đâu bị đánh đến ngất, hình như còn có liên quan tới cả Trịnh Sở Ngọc. Ta còn nghe nói đêm qua trong phòng cháu gọi người mang rất nhiều băng tới. Thời tiết như vầy, cháu muốn nhiều băng để làm gì?"

Từ phu nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu hãy kể lại cho ta nghe."

Tiểu Kiều chần chờ.

Quả nhiên, nhanh như vậy Từ phu nhân đã biết chuyện tối qua. Nhưng nàng không biết bà biết chuyện Chu thị cho Ngụy Thiệu uống xuân dược hay không.

Nàng lập tức nhớ tối qua đã nhắc đến Từ phu nhân hai lần trước mặt Ngụy Thiệu, muốn đi qua xin bà ấy giúp đỡ, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Dĩ nhiên những việc xấu xa như thế này, làm tôn tử dĩ nhiên không muốn cho tổ mẫu biết. Nhưng Tiểu Kiều luôn cảm thấy, đêm qua từ vẻ mặt cho tới giọng điệu của hắn, cho tới chuyện sáng nay hắn ở ngay trước mặt tổ mẫu không hề có biểu hiện khác thường, xem ra hình như Ngụy Thiệu không muốn để cho tổ mẫu biết Chu thị đã làm ra những chuyện như vậy đối với hắn.

Hắn vẫn muốn giữ thể diện cho Chu phu nhân.

Hắn không muốn nói, nhưng Từ phu nhân lại gọi mình qua hỏi.

Nếu nói, bị hắn biết được chuyện này từ miệng mình lộ ra, chính là đắc tội với hắn.

Nhưng nếu không nói……Với uy quyền của Từ phu nhân thì sớm muộn gì bà cũng biết. Đến lúc đó nàng cũng chịu tội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!