Chương 29: (Vô Đề)

Tiểu Kiều nhận thấy bà có ý này thật, cũng không từ chối, cảm ơn bà sau đó rửa sạch tay, ăn thêm một chén. Chờ ăn uống súc miệng xong xuôi, Từ phu nhân mới hỏi nàng Ngụy Thiệu đi đâu.

Tiểu Kiều thật sự không biết Ngụy Thiệu mới sáng sớm như vậy đã đi đâu. Tuy nàng không hỏi, nhưng nếu có hỏi thì chắc hắn cũng không nói cho nàng biết.

Nghe Từ phu nhân hỏi, mặt Tiểu Kiều lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: "Trời còn chưa sáng phu quân đã ra ngoài, chỉ trách con sơ xuất, không thể biết được phu quân đi đâu."

Mặc dù rõ ràng nàng đang tự trách bản thân, nhưng một câu "Không biết" với "Không thể biết", tuy chỉ nhiều hơn một chữ, người ngoài nghe được vẫn có thể nhận ra sự khác nhau rất lớn.

"Không thể biết", ý chỉ không phải nàng không hỏi, mà là trượng phu không muốn nói với nàng.

Từ phu nhân hiển nhiên biết tôn tử đối xử lạnh nhạt với tân nương, hồi ở Tín Đô còn không chung phòng với nàng. Lúc này bà nghe xong, lập tức nhíu mày, trách cứ tôn tử: "Trọng Lân cư xử thế nào với con tổ mẫu đều biết. Hôm trước nó qua đây ta cũng nói với nó rồi. Cháu yên tâm, nếu sau này nó còn dám bắt nạt để cháu phải chịu ủy khuất, cháu cứ tìm tổ mẫu là được."

Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu: "Cháu không có ủy khuất gì, phu quân không đối xử lạnh nhạt với cháu đâu ạ. Trước khi xuất giá người nhà cháu vẫn luôn dặn dò, hôn nhân là sự hòa hợp giữa hai người, mà điều cần nhất là dùng chân thành để hóa giải hiềm khích. Phu quân là người ngoài lạnh trong nóng, cháu chỉ cần thành tâm, qua một thời gian rồi sẽ tốt thôi ạ."

Con mắt duy nhất của Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều, quan sát một lát, gương mặt mới dần lộ ra tươi cười: "Đúng là đứa trẻ thấu hiểu lý lẽ. Cháu có thể nghĩ được như vậy, tổ mẫu liền yên tâm."

Chung bà bà đứng bên cạnh xen vào một câu: "Lão phu nhân, nô tì lúc nãy đang định nói với người. Sáng nay chưa tới canh năm Nam quân có ghé qua Bắc phòng. Lão phu nhân lúc đó còn chưa dậy nên không biết. Hôm nay Nam quân ra ngoài thành tuần tra phòng thủ, tối muộn mới trở về."

Từ phu nhân gật đầu, lại quay ra bàn vài câu việc nhà với Tiểu Kiều, Tiểu Kiều định cáo lui lại chần chờ một lát, bỗng nàng khom người quỳ xuống làm lễ với Từ phu nhân, khẩn cầu: "Tổ mẫu, cháu có một chuyện không quyết định được, muốn thỉnh giáo tổ mẫu."

Từ phu nhân bảo nàng nói.

"Từ lúc con vào cửa không lâu đã biết, bà mẫu có ý để phu quân nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp, cháu cũng hết sức tán thành. Vừa hay Trịnh Sở Ngọc và bà mẫu tình cảm sâu nặng, nếu nàng ấy thành người của phu quân, sau này cháu cũng có thêm người giúp đỡ, vả lại đây cũng là chuyện tốt giúp nhà họ Ngụy khai chi tán diệp. Thế nhưng sáng nay phu quân trước khi đi lại dặn cháu, bảo cháu tới chỗ bà mẫu từ chối việc này thay chàng. Cháu có chút khó xử.

Muốn khuyên chàng thuận theo ý bà mẫu nạp Trịnh Sở Ngọc là được, nhưng chàng không nghe cháu. Cháu không biết phải mở miệng nói với bà mẫu thế nào mới không làm bà mẫu thất vọng, mong tổ mẫu chỉ giáo."

Lông mày Từ phu nhân hơi nhíu lại, lẩm bẩm: "Sao vẫn còn dây dưa đến Trịnh Sở Ngọc?" Mắt thấy Tiểu Kiều vẫn đang quỳ trước mặt, bà quay ra nói với Chung bà bà bên người: "Thôi, không cần để con bé đi nữa. Ngươi đi qua đó truyền lời của ta, bảo Chu thị trong vòng một tháng phải tìm người gả đi, nếu không tìm được, ta sẽ tìm giúp."

Chung bà bà vâng lệnh. Đến lúc này giọng Từ phu nhân mới trở lại ôn hòa bảo Tiểu Kiều đứng lên. Tiểu Kiều đứng dậy, lại cám ơn Từ phu nhân lần nữa, Từ phu nhân an ủi nàng vài câu, sau đó Tiểu Kiều cáo lui ra ngoài.....

Mãi tới khuya Ngụy Thiệu mới về.

Trên đường đến Tây phòng, hắn nhớ ra câu nói sáng nay trước khi ra ngoài.

Hắn còn nhớ rõ khi vừa nói xong lời này, Tiểu Kiều đang nhắm mắt ngủ ngon đột nhiên mở mắt, mặt biến sắc.

Trong lòng Ngụy Thiệu bỗng nhiên có hơi chút mong chờ. Bước nhanh trở về phòng, vừa vào bậc cửa, ngẩng đầu liền thấy Tiểu Kiều đang từ trong phòng đi ra đón mình.

Mùa xuân sắp đến, hoa đào trong nội viện cũng bắt đầu nở, nàng cũng đổi một bộ xuân y mới. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo vàng nhẹ nhàng ở nhà, tóc đen buộc thành túm thả dài sau lưng, vòng eo nhỏ nhắn, trông nàng tươi mới như một cành liễu non mới hái, cả người đầy hơi thở tươi mát.

Có lẽ là do y phục bó sát trên người, cũng có thể là ảo giác, Ngụy Thiệu nhìn lướt qua, cảm thấy vóc người nàng cao hơn chút ít so với đầu năm, còn cả hai chỗ trước ngực kia nữa...

Có vẻ cũng nhô cao hơn một chút so với lúc ở Tín Đô thì phải.

"Phu quân đã trở về?"

Tiểu Kiều bước chân nhẹ nhàng, mang theo nụ cười dịu dàng hỏi hắn.

Ngụy Thiệu thu hồi tầm mắt, hờ hững 'Ừ' một tiếng. Đổi xong y phục, hắn cảm giác không khí có gì đó không đúng. Lại quay qua nhìn nàng, thấy Tiểu Kiều đang đứng trước cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối, hắn đang định hỏi xem nàng có nghe theo lời dặn của mình đi đến Đông phòng truyền lời hay chưa, thì bỗng có một vú già từ bên ngoài đến, nói phu nhân ở Đông phòng phái người mời Nam quân qua đó.

Ngụy Thiệu liếc nhìn Tiểu Kiều. Thấy nàng cũng quay đầu nhìn mình, hắn suy nghĩ một chút, đành hoãn chuyện dùng bữa lại, quay người đi ra ngoài, tới Đông phòng thấy Chu thị trầm mặt, hắn tiến lên phía trước vấn an, Chu thị vẫn không thèm để ý.

"Mẫu thân có chuyện gì không thoải mái sao?" Ngụy Thiệu hỏi.

Chu thị liếc mắt nhìn hắn, "Hừ" một tiếng: "Ta sinh được một đứa con trai thật tốt! Chỉ muốn con nạp biểu muội cũng để cho ta có người bầu bạn mà thôi, vậy mà con hiếu thuận với ta như thế hả? Còn để cho người ở Bắc phòng tới làm mất mặt ta! Đến nhi tử còn đối đãi với ta như vậy, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

Ngụy Thiệu đến lúc này mới hiểu rõ. Hóa ra Kiều nữ không tự mình tới mà ôm lấy đùi tổ mẫu, đem việc của hắn ném cho bà.

Chẳng trách vừa rồi vẫn thấy nàng cười vô cùng dịu dàng, tâm tình cũng rất tốt, thì ra nàng vốn chưa hề đến gặp mẫu thân nói việc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!