Chuyển ngữ: Ying
Hắn muốn chính thức nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp sao?
Từ lúc Tiểu Kiều vừa mới tới Ngụy gia, mặc dù thời gian nàng ở đây chưa lâu, nhưng chỉ mới bước sang ngày thứ hai, nàng đã biết hạ nhân bên Đông phòng luôn hầu hạ Trịnh Sở Ngọc với thân phận tiểu thiếp của Ngụy Thiệu.
Nói cách khác, dù cho Trịnh Sở Ngọc chưa chính thức chuyển đến Tây phòng phía bên này, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Với Tiểu Kiều mà nói, Ngụy Thiệu nạp Trịnh Sở Ngọc cũng không phải chuyện tốt gì cho cam. Tuy vậy, với tình hình trước mắt nàng bây giờ, chuyện này hầu như cũng không gây tổn thất, ngoài việc cô dâu mới cưới vào cửa còn chưa đầy ba tháng chắc sẽ xấu mặt rồi.
Tính ra, tình cảnh lúc này đây cũng đã tốt hơn rất nhiều so với những gì Tiểu Kiều từng dự đoán. Nàng cũng thấy hài lòng. Huống chi, nàng có nói cũng chẳng được ích gì, vậy thì có nhất thiết phải tạt một gáo nước lạnh vào nam nhân đang vui mừng khi được nạp thiếp đây? Chẳng khác nào tự làm khó dễ mình.
"Vậy sao? Thế thì tốt quá."
Tiểu Kiều nở nụ cười, quay người sang nói với Ngụy Thiệu: "Mặc dù thiếp mới tới phủ được hai ngày, nhưng chuyện của chàng và Trịnh Sở Ngọc thiếp có nghe đôi chút, lúc đó thiếp thấy nàng ấy vẫn một mực ở lại bên Đông phòng thì cũng lấy làm lạ. Hôm nay đã quyết định rồi sao? Chọn ngày tháng xong chưa vậy ạ, để ngày mai thiếp cho người đi sắp xếp trang trí phòng cho nàng ấy.
Đúng rồi, phòng ở phía đông thiếp thấy khá là được, chỗ ấy rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, dục phòng nhĩ phòng đều có cả, ngày mai chàng có thể tới xem xem. Nếu chàng thấy được, thiếp sẽ cho người sang đó sắp xếp trang trí lại. Tóm lại bên thiếp có cái gì, bên kia sẽ không thiếu cái đó."
Phòng trống phía đông là căn phòng tốt nhất còn trống trải, cách gian phòng nàng một đoạn ngắn mà thôi, đi qua một cánh cửa lớn trong khu nhà là tới.
Tiểu Kiều nói xong, trên mặt vẫn tươi cười nhìn hắn. Thấy hắn cứ im lặng nhìn mình, mặt không chút cảm xúc cũng không buồn phản ứng, nụ cười trên mặt nàng mới dần dần mờ nhạt. Cuối cùng nàng chần chờ một lúc rồi thử hỏi dò Ngụy Thiệu: "Sao vậy ạ? Chàng thấy sắp xếp như thế có gì không hài lòng nữa không?"
…..
Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, trông nàng vui vẻ như thế bản thân hắn lại thấy hơi mất hứng.
…..
Hắn không hứng thú tí nào với chuyện nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp, hắn cũng không muốn vì bản thân mà làm lỡ chuyện chung thân đại sự của biểu muội. Trước đó Chu thị thúc ép quá, cho nên hắn bỏ mặc luôn không áy náy chút nào. Không ngờ tối nay Chu thị lại thay đổi thái độ, điều này làm Ngụy Thiệu bỗng trở nên khó xử.
Ngụy Thiệu rất hiểu mẫu thân mình, bà ấy có tầm nhìn hạn hẹp, lại hay để tâm vào mấy chuyện cỏn con, cũng không có khí thế của thế gia vọng tộc. Hắn không hề cảm thấy tổ mẫu làm khó mẫu thân như những gì bà nói. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, cuối cùng người đó vẫn là mẫu thân của hắn mà. Bà đối tốt với hắn, Ngụy Thiệu vẫn luôn luôn ghi nhớ. Bởi vì mẫu thân phải trở thành quả phụ, cho nên hắn biết bà có rất nhiều tâm sự, thực chất hắn cũng là một người con có hiếu.
Mới vừa rồi ở đông phòng, Chu thị nói nhiều như vậy, oán trách tổ mẫu, cáo trạng cô dâu mới cưới của hắn, … nhưng điều duy nhất vào được trong đầu hắn, chính là chuyện Chu thị than thở rằng thường ngày bà thấy quá cô đơn, chỉ có Trịnh Sở Ngọc hay nói chuyện với bà để vơi bớt nỗi buồn.
Bản thân hắn bôn ba bên ngoài hết tháng suốt năm, cứ cách hai ba ngày lại cầm quân đánh giặc, nhưng một khi đã bước chân trên con đường này rồi thì làm sao quay lại, cũng không biết tới ngày tháng năm nào mới kết thúc được đây, đao thương vốn dĩ không có mắt, nói không chừng một ngày nào đó hắn cũng giống như phụ thân và huynh trưởng của mình, không còn mạng trở về. Tổ mẫu và mẫu thân không hòa hợp. Nàng dâu mới bà cũng không hề thích.
Nếu như Trịnh Sở Ngọc quả thật có thể thay thế hắn ở bên cạnh mẫu thân làm tròn đạo hiếu, khiến cho bà vui vẻ, thì nạp nàng làm thiếp cũng chỉ là việc nhỏ với Ngụy Thiệu mà thôi.
Chính vì thế hắn mới thấy do dự, lúc trở lại tây phòng, vừa vào tới cửa, hắn nhìn thấy Tiểu Kiều đã ngủ thiếp mất rồi, tuy bề ngoài nàng ấy rất cung kính với hắn, nhưng thật ra Tiểu Kiều không hề để tâm tới phu quân như hắn.
Sống qua hai mươi mấy năm nay, cho tới bây giờ Ngụy Thiệu không hề biết bản thân mình cũng có lúc như gà con đi xét nét tính toán thiệt hơn với người ta như vậy. Hắn cưới nữ nhi Kiều gia vào nhà đấy, nhưng không hiểu tại sao, lúc mình không muốn nhìn thấy nàng, nàng ấy lại cố tình xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nhìn kĩ nàng xem, nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy không vừa mắt, cả người nàng từ trên xuống dưới, ngoài gương mặt còn tạm chấp nhận được, những điểm khác hắn chẳng thể hài lòng.
Cũng không biết bức bối từ đâu tới, sau khi lên giường nằm nhớ tới lời cáo trạng của Chu thị vừa rồi, hắn mới buột miệng gây khó dễ với nàng, thật ra chỉ là muốn nhắc nhở mà thôi, mẫu thân của hắn cũng là bà bà của nàng, tuyệt đối không thể để cho nàng coi thường như vậy được.
Kết quả, nàng ấy đã cho hắn một lí do vô cùng đầy đủ, nói mình không hề biết nấu ăn.
Một lí do đơn giản đến mức hắn không hề nghĩ tới.
Nữ nhi đương thời nhà người ta, người địa vị cao quý như tố mẫu của hắn cũng chưa từng phải tự mình xuống bếp, nhưng trước khi xuất giá dạy dỗ nấu ăn lại là điều cơ bản nhất. Tiểu Kiều lại có thể cây ngay không sợ chết đứng nói rằng mình không biết nấu ăn. Hắn nghe lí do của nàng xong, nhìn bộ dạng đáng thương đang mong đợi nhìn mình, mặc dù hắn nghi nàng chỉ đang giả bộ thế mà thôi, nhưng rốt cuộc cũng không thể nổi giận được với nàng, đánh không đánh được, mắng cũng không thể thốt nên lời.
Nhưng không làm gì được trong lòng hắn lại càng thêm bức bối. Nghĩ tới chuyện hồi sáng ở ngay trước thọ đường, hắn bị trêu ghẹo chuyện con cái, lúc đấy không hiểu sao hắn lại buột miệng thốt lên nói muốn nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp.
Thật ra Ngụy Thiệu vẫn còn chưa nghĩ kĩ. Mà dù có quyết định xong rồi, hắn cũng không định nói chuyện đó với nàng.
Nhưng cuối cùng hắn đã nói thành lời.
….
"Phu quân?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!