Chuyển ngữ: Alex Quiao
Biên tập: Tiểu Sên
Chu thị sững sờ.
Bấy giờ khi cưới gả, tuổi của nam nhân đa số từ mười bốn mười lăm đến mười tám, mười chín; nữ nhân thì mười ba mười bốn đến mười sáu mười bảy, như Trịnh Sở Ngọc đã mười tám, mười chín tuổi còn chưa xuất giá, trừ phi có nguyên nhân khác, hoặc do nhà nghèo không lo nổi nữ trang làm của hồi môn, nếu không thì đúng là rất hiếm.
Chu thị còn trẻ đã mất đi trượng phu và trưởng tử, dưới gối chỉ còn lại Ngụy Thiệu, không khỏi dồn tất cả mọi thứ vào nhi tử độc nhất này. Tuy một lòng muốn nhi tử lấy nữ nhi bên nhà ngoại, nhưng xuất thân của Trịnh nữ không môn đăng hộ đối, biết Từ phu nhân sẽ không cho phép, bà đành lùi một bước, chỉ hy vọng nhi tử nạp nàng làm thiếp, như như vậy không chỉ thân càng thêm thân, mà bà cũng có thể giữ được nữ nhi nhà ngoại ở bên người.
Nào ngờ tuổi Trịnh nữ ngày càng lớn mà chuyện này vẫn chưa tiến triển được gì, một hai năm nay bà bắt đầu lo, không khỏi riết róng thúc giục Ngụy Thiệu. Nào ngờ hắn nửa phân cũng không nhượng bộ, tối ngày đầu tiên sau khi trở về đã làm ra chuyện như vậy, khiến bà ta mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người.
Thế nhưng bà không trách con trai làm mình, lại trút hết oán giận lên Kiều nữ. Mấy ngày nay đang khó chịu, sáng nay lại thấy nhi tử và tân nương đến muộn, nghĩ thầm nhất định là do nhi tử bị Kiều nữ kia lấy sắc quyến rũ mê mẩn tâm thần, tham hoan mà dậy muộn, trong lòng càng tức thêm, vừa nãy vẫn đang nghĩ đến điều này, tự nhiên thấy Từ phu nhân bảo mình ở lại, thì ra là lại nhắc tới chuyện này, trong lòng giật mình thấp thỏm, vẻ khó xử lộ ra mặt.
"Sao không nói gì? Là do con không tìm được nhà thích hợp, hay là không lo nổi đồ nữ trang? Nếu con không tiện ta sẽ tìm người lo, nữ trang cũng lấy ở chỗ ta."
Đang lúc Chu thị không nói nên lời thì Từ phu nhân không nhanh không chậm nói một câu như vậy, bèn ngước mắt lên đối diện ánh mắt của bà. Thấy con mắt duy nhất của bà bà đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng thấy chột dạ, cười gượng: "Không phải vậy đâu! Chắc bà mẫu cũng biết, suốt hai năm nay, hạ nhân trong nhà đều nghĩ Sở Ngọc là người của Trọng Lân, lúc này nếu gả nó đi, e rằng không ổn…"
Từ phu nhân nói: "Hạ nhân ngu dốt, con là chủ mẫu Ngụy gia không để ý dạy bảo chúng thì thôi, sao lại để hạ nhân dắt mũi? Chúng ta là nhà danh giá, cho dù nạp thiếp cũng phải có lễ nghi đàng hoàng. Thứ nhất không có lễ nghi, thứ hai là không có danh phận, Trịnh Nữ thành người của Trọng Lân khi nào?"
Chu thị không dám nhìn thẳng Từ phu nhân, chỉ giải thích: "Có điểm này bà mẫu chưa biết, con đã nói chuyện này với Trọng Lân rồi, Trọng Lân cũng chưa nói là chuyện này không thể, có điều trước đây nó đều ở bên ngoài, bây giờ mới vừa nhà lại mới cưới chính thê, nếu đưa ngay việc này ra bàn bạc thì cũng không ổn. Thực ra con muốn chờ thêm một thời gian nữa rồi lo liệu chuyện này."
Từ phu nhân hừ một tiếng: "Sao ta lại nghe nói, tối ngày đầu tiên Trọng Lân về, có bà vú nào đứng ở góc tường tây phòng nghe lén, làm Trọng Lân nổi giận chém hỏng cả cánh cửa? Bà ta là cái gì mà dám to gan như vậy? Ta lớn tuổi rồi, cũng lười dạy dỗ hạ nhân, chuyện trong nhà bên này đều giao cho con, con lại quản giáo hạ nhân như vậy sao?"
Chu thị thẹn đến mất mặt, không ngờ Từ phu nhân cũng biết chuyện này, không dám lên tiếng nữa, cúi gằm xuống.
"Mấy năm nay con cũng vất vả, ta đều thấy hết."
Từ phu nhân dịu giọng "Con giữ Trịnh nữ trong nhà cũng chỉ vì thương yêu nó. Nhưng thương thì thương, nếu cứ hồ đồ mãi như vậy chỉ làm trễ nải đời con gái người ta thôi, sáng nay bảo con ở lại cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nhắc nhở một câu."
Chu thị khấu đầu, nước mắt rưng rưng: "Tức phụ biết ơn lòng tốt của bà mẫu. Trở về xin theo bà mẫu dặn dò, tìm một nhà thích hợp cho Sở Ngọc, không dám trễ nải."
Từ phu nhân cười, gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy, ta an tâm rồi. Không có chuyện gì nữa, con có thể đi."
Chu thị lấy khăn lau nước mắt, cung kính cáo lui, quay về bên đông phòng, cho hạ nhân lui ra ngoài, kể lại cho Trịnh Sở Ngọc nghe chuyện vừa rồi bị Từ phu nhân nhắc nhở.
Trịnh Sở Ngọc sửng sốt, dần dần hai hốc mắt đỏ ửng, cúi người trên giường khóc: "Di mẫu một lòng yêu thương Sở Ngọc, Sở Ngọc không thể báo đáp, hay là cứ để cho con rời đi luôn cho thỏa đáng, cứ ở lại đây sẽ làm di mẫu thêm khó xử!"
Chu thị vẫn luôn thương yêu cháu gái bên ngoại, đã giữ nàng bên người bầu bạn nhiều năm, coi như con ruột, huống chi nàng hết lòng tin lời của bà mo, đã xác định Trịnh Nữ là quý nhân của mình, thấy Trịnh Nữ khóc thảm thương như vậy, bà đau lòng, vội vàng nắm tay nàng ta an ủi: "Con đừng thương tâm. Vừa rồi ở chỗ lão phu nhân ta chỉ giả vờ đồng ý thôi, lòng ta sớm coi con là người của Trọng Lân, sao nỡ để con xuất giá?"
Trịnh Sở Ngọc nức nở: "Sở Ngọc vô dụng, ở lại Ngụy gia như vậy, địa vị không rõ, phí hoài năm tháng, nhưng những điều đó đều không sao, cho dù cả đời không ai cần con cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ bên người di mẫu. Thế nhưng hôm nay lão phu nhân không tha cho con, sao con nỡ để di mẫu khó xử? Hay là di mẫu tìm nhà nào gả con đi, buôn bán hay tôi tớ, con cũng bằng lòng…"
"Nói bậy! Sao di mẫu nỡ vậy!"
Chu thị vội vàng ngăn cản, ôm Trịnh Sở Ngọc vào lòng an ủi: "Con cứ yên tâm, ta sẽ tìm lý do thích hợp để đối phó với lão phu nhân bên kia để kéo dài thời gian, chắc bà ấy cũng không làm khó ngay đâu. Còn bên Trọng Lân, di mẫu sẽ tìm biện pháp để đẩy nhanh chuyện này. Chắc chắn sẽ không gả con ra ngoài đâu."
…
Trịnh Sở Ngọc xuất thân không cao, mười tuổi lại trở thành cô nhi, bên nội không có ai để dựa vào, may mà có dì ruột Chu thị là chủ mẫu Ngụy gia che chở, sau lại được nhận vào Ngụy gia, cẩm y ngọc thực, ra vào có người hầu hạ, tiền hô hậu ủng, cần kiệm trở thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa quay về cần kiệm thì rất khó, Ngụy Thiệu lại là bậc nam nhi anh hào, phong độ tiêu sái, trái tim nàng đã sớm trao cho hắn, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng?
Chu thị cố ý ướm gả nàng cho con trai của bà ta, lại rất hợp với tâm ý nàng.
Thật ra thì từ đầu, nàng ta cũng không hề tơ tưởng gả cho Ngụy Thiệu làm chính thê. Tự biết thân phận không hợp, để tăng thêm sức giá trị bản thân, nàng ta thấy Chu thị hết lòng tin vào bà mo, bà ta nói gì đều tin theo, nàng âm thầm hối lộ rất nhiều tiền cho bà mo, nhờ bà ta nói tốt cho mình trước mặt Chu thị. Bà mo có tiền, đương nhiên là làm việc cho nàng ta, thế là nàng ta trở thành quý nhân của Chu thị, từ đó Chu thị càng coi trọng nàng hơn.
Đáng tiếc là Chu thị cũng không có địa vị quan trọng ở Ngụy Gia. Trên đầu chẳng những bị Từ phu nhân áp chế, ngay cả Ngụy Thiệu cũng không nghe lời bà. Trịnh Sở Ngọc biết gả cho Ngụy Thiệu là chuyện xa vời, chi bằng lùi một bước, chấp nhận làm thiếp cũng không tệ. Thấm thoát vài năm trôi qua, nàng đã bỏ phí thời gian đến tận mười tám tuổi, đừng nói tới việc kia, hai năm trở lại đây, Ngụy Thiệu đến liếc nàng một cái cũng chưa từng. Trong lòng nàng lo lắng bất an, cũng may Ngụy Thiệu vẫn chưa thành thân, bên người cũng không có nữ nhân khác, nàng cũng chỉ ôm nỗi lòng ngày ngày mong đợi.
Đến năm ngoái biết tin Ngụy Thiệu cưới kiều nữ Duyện Châu làm thê tử, Từ phu nhân còn phái Chung bà bà qua đây quản lý. Lúc vừa nghe tin, lòng Trịnh Sở Ngọc như bị mèo cào, sau đó suy nghĩ, hai nhà Ngụy Kiều có thù oán, Ngụy Thiệu cưới Kiều nữ chắc hẳn có dụng ý gì khác, Kiều nữ được gả tới đây, cuộc sống sau này cũng chẳng dễ dàng gì đâu, Ngụy Thiệu lại càng không biết cách đối đãi thật lòng với thê tử, vả lại sớm muộn gì hắn cũng thành hôn, mình cũng không mong có thể làm chính thê của hắn, hắn lấy một người như vậy, thật ra với nàng lại là chuyện tốt.
Trước đây mặc dù Chu thị rất thương yêu nàng, nhưng vừa ra khỏi đông phòng của Chu thị, thì những người khác ở Ngụy gia chẳng ai đối xử với nàng như là chủ nhân chính thức. Ngay cả lũ hạ nhân đôi khi cũng dám lén lút nói nàng muốn trèo cao, kết quả phí hoài thời gian thành gái lỡ thì. Trong lòng nàng không phải là không oán hận. Nhưng nghĩ tới Kiều nữ gả lại đây cũng bị ghẻ lạnh, nếu so ra thì chuyện của nàng chẳng có gì đáng hổ thẹn cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!