Chuyển ngữ: tieuhuythanh
Biên tập: Tiểu Sên
Phòng tắm còn lại hai người.
Ngọn nến trên giá lặng lẽ cháy, tỏa ánh sáng vàng ấm áp, hơi nước như sương mù ngưng đọng ngăn cách giữa hai người. Giữa lớp sương mờ phiêu đãng ấy, hắn cứ thế âm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Kiều bên trong bồn tắm, không khí áp lực mà quỷ dị.
Nước trong bồn tắm vẫn nóng như cũ, mà Tiểu Kiều ngâm mình trong đó bỗng nhiên thấy lạnh. Cổ của nàng bị làn tóc ướt dính vào, cái lạnh trong không khí dường như theo sợi tóc thấm vào da thịt, bải vai và vùng ngực lộ trên mặt nước từ từ nổi da gà, thậm chí, ngay cả đầu ngực dưới nước như cũng cảm nhận được cái lạnh đang dần lan xuống, lặng lẽ đứng thẳng.
Nàng khẽ rụt người xuống một chút, chỉ để hai bả vai của mình lộ ra trên mặt nước, nhưng thân thể vừa động một chút, nam nhân kia lại bước tới, chỉ vài bước đã tới trước bồn tắm. "Bùm" một tiếng, hai tay đánh mạnh, cũng tựa như chống hai bên bồn tắm, mặt nước chịu lực đập của hắn mà dao động. Hắn cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, dùng tiếng nói như tận lực kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Vì cứu nàng, dưới chân tường thành Thạch Ấp chôn bao nhiêu tướng sĩ của ta, nàng biết không? Tung hoành vô địch như Ngụy Lương cũng thiếu chút nữa bỏ mạng! Vậy mà nàng dám lẳng lơ, giấu ta tư tình với Lưu Diễm!"
Bả vai Tiểu Kiều hơi run lên, tim đập liên hồi.
Quả nhiên, hắn đã biết chuyện này! Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Hắn cứ vậy cúi người xuống, khoảng cách giữa hai ngươi bị thu lại quá gần, thậm chí nàng còn cảm giác được hơi lạnh phả ra từ mặt hắn.
Mặt nàng vẫn dính hơi nước, có giọt nước đang dần rơi xuống hàng mi, rơi trên lông mi, cũng không dám lau đi, cuống quít lùi về sau, mãi tới khi chạm tới vách thùng mới ngừng lại, ngửa mặt nhìn hắn nói: "Có thể cho thiếp đi ra, mặc y phục chỉnh tề rồi giải thích cho chàng được không?"
Ngụy Thiệu nhìn chăm chú vào mắt nàng giây lát, tầm mắt nhìn theo hai gò má ửng hồng vì hơi nước đi xuống, vô cùng ngạo mạn liếc về phía đường cong bộ ngực đang phập phồng trong nước của nàng.
Tiểu Kiều theo tầm mắt hắn nhìn xuống, vội vàng cuộn người trong nước, chỉ lộ ra đoạn cổ.
Ngụy Thiệu thấy thế, khóe môi hơi nhếch, vẻ mặt mỉa mai. Không nhìn nàng nữa, đứng thẳng người, xoay người phất tay áo rời đi.
"Mặc quần áo cho nàng ta."
Bên ngoài vang lên tiếng nói của hắn, như rít qua kẽ răng.
Hai tay Tiểu Kiều bám lấy vách thùng, từ trong nước đứng lên, từng giọt nước tí tách rơi trên làn da nõn nà của nàng. Làn da ấm áp đột nhiên lộ trong không khí, lập tức nổi hết da gà, nàng run lên, chân cũng nhũn ra, đang run rẩy dùng cả tay chân leo ra khỏi bồn tắm thì Xuân Nương vội vàng chạy đến, đỡ nàng bước ra.
Tiểu Kiều qua loa lau mái tóc ướt nhẹp, còn Xuân nương lau người cho nàng, giúp nàng mặc quần áo.
Ngón tay bà chạm vào da Tiểu Kiều, có thể cảm giác được cái lạnh như nước.
"Nữ quân... Nam quân giận lắm... Hay là cứ để tỳ nữ đi theo bên người..."
Xuân Nương cúi đầu thắt vạt áo cho nàng, tay run nhè nhẹ, thắt lại vài lần mới được.
Tiểu Kiều lắc đầu, ghé vào tai bà: "Đừng lo lắng cho ta, ta có thể ứng phó được. Bà đi đi."
Xuân Nương chần chừ một lát, sau cùng nói nhỏ vào tai nàng: "Vậy thì tỳ sẽ ở bên ngoài cửa, cũng sẽ chú ý động tĩnh trong phòng. Nếu như có gì không ổn, tỳ sẽ đi vào."
Tiểu Kiều cúi đầu kiểm tra lại y phục lần nữa, không thấy gì bất thường, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu, đi ra ngoài.
Xuân Nương cũng đi theo nàng, lo lắng nhìn khuôn mặt âm trầm của Ngụy Thiệu, cung kính khom người, sau đó bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bả vai Ngụy Thiệu hơi giật giật.
"Phu quân, chàng có thể cho thiếp gọi chàng là phu quân chứ? Thiếp biết chàng đang tức giận, cũng biết chàng muốn nghe thiếp giải thích."
Tiểu Kiều mở miệng nói trước, đi vài bước về phía hắn, sau cùng dừng lại ở vị trí cách hắn một cái giá nến, nhìn thẳng ánh mắt hắn, giọng nói mềm mại, nếu lưu ý còn nghe ra một chút cầu khẩn.
Khoảng cách giữa hai người cũng vừa khéo, cách xa vài cánh tay. Vừa không quá xa mà cũng không quá gần đến mức khiến người ta khó chịu.
Ngụy Thiệu ban đầu còn khó chịu, đôi lông mày nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sắc mặt vẫn xanh mét như cũ.
"Thiếp nghĩ chắc chàng cũng biết rồi, ngày ấy ở trong dịch đình Khâu Tập, ban đầu người bắt thiếp đi không phải Trần Thụy mà là thế tử Lang Gia Lưu Diễm." Tiểu Kiều nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!