Chương 171: Ngoại truyện 7

Ngày kế tiếp, Thái Hoàng thái hậu và Phì Phì hồi cung.

Ngụy Thiệu được báo tin thì tạm ngừng nghị sự với đại thần, đích thân nghênh đón Thái Hoàng thái hậu ở ngoài cửa Chu Tước, lúc nhìn thấy Thái Hoàng thái hậu, hắn bỗng cảm thấy kích động lạ thường, sau khi đưa bà về cung Gia Đức còn lưu luyến không thôi, lần lừ mãi không đi, bảo muốn ở bên bầu bạn với bà thêm chút nữa.

Lúc đầu Từ phu nhân còn tưởng hắn có chuyện gì đó muốn bàn bạc với mình, cuối cùng mới mỉm cười nói lại: "Hoàng thượng có gì muốn nói với tổ mẫu sao? Sao cứ nói không đâu."

Ngụy Thiệu sửng sốt một lúc mới nhớ ra vẫn còn một đám đại thần đang chờ hắn nghị sự ở Tuyên Thất, hắn vội vàng lắc đầu căn dặn cung nhân nhớ phải hầu hạ Thái Hoàng thái hậu, lúc này mới xin được cáo lui.

Tiểu Kiều ở bên cũng thấy hơi kì lạ, nhìn hắn cứ như thể đã rất lâu rồi không gặp Từ phu nhân. Đợi đến buổi tối, khi hắn trở về tẩm cung hai người cùng tắm rửa, nàng thuận miệng giễu cợt hắn một câu.

Người nói vô tâm, nhưng trong lòng Ngụy Thiệu lại thấy hơi hồi hộp, hình ảnh đêm qua lại cứ thế hiện ra.

Đêm qua hắn dùng mọi cách lấy lòng Tiểu Kiều trên lòng sàng, Tiểu Kiều cũng uyển chuyển nịnh nọt hắn. Hai người triền miên đến nửa đêm, kiều diễm không có gì sánh được, cuối cùng cũng thấy hơi thấm mệt, hắn ôm lấy nữ tử mình yêu đi ngủ trước, bỗng trong lòng hắn lại vang lên một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Lúc đó hắn không suy nghĩ nhiều, mệt mỏi ôm Tiểu Kiều ngủ thiếp, vừa nhắm mắt lại đã ngủ luôn.

Bây giờ lại bị nàng nhắc nhở, nhớ tới tiếng thở dài thỏa mãn của mình vào đêm qua, lại nghĩ đến giấc mơ ban ngày mình đã trải qua như sự thật, lòng Ngụy Thiệu lại thấy khá bất an.

Đời như mộng, mộng như đời, chẳng lẽ đến bây giờ mình vẫn còn mơ chưa tỉnh lại?

"Man Man… nàng đánh ta một cái đi, đánh mạnh vào."

Tiểu Kiều chỉ thuận miệng chế nhạo hắn mà thôi, bây giờ lại thấy hắn nghiêm túc đến vậy, nàng cười xòa hai tay vốc nước bất ngờ tạt vào mặt hắn: "Bệ hạ lại làm sao vậy?"

Ngụy Thiệu bị nàng tạt nước lên trên mặt, bọt nước văng tung tóe, hắn nhắm mặt lại rồi mở ra, thấy nàng vẫn đối diện với mình, trong hơi nóng lờ mờ, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, má lúm đồng tiền rất đỗi dịu dàng, hắn đưa tay lên ôm lấy nàng, hai trán chạm vào nhau, trong lòng cũng an yên hơn hẳn, dường như tất cả những cảm giác hốt hoảng vừa rồi đều biến mất.

"Ta không sao…" Hắn lẩm bẩm thì thầm, cúi đầu hôn lên làn môi đó.

"Man Man, Ngụy Thiệu ta đời này, có nàng thật tốt…"

Hai tháng sau, Hoàng hậu được chẩn là có thai.

Từ phu nhân mừng rỡ, nhóm quan lại cũng hết đỗi hân hoan, tất cả mọi người đều ngóng trông hoàng hậu sinh long tử.

Đầu hạ năm Thái Hòa thứ ba, canh tư một ngày nọ, Tiểu Kiều đang nằm ngủ thì thấy bụng dưới nhói lên đau đớn làm tỉnh giấc, nàng đánh thức Ngụy Thiệu đang ngủ say bên cạnh.

Ngụy Thiệu tỉnh lại thấy nàng đang ôm bụng co người, hắn hoảng hốt ngồi bật dậy lăn thẳng xuống long sàng, giày cũng không kịp mang, chân trần chạy ra ngoài gọi lớn: "Hoàng hậu sắp sinh."

Một tiếng hét vang trời kinh động toàn bộ hoàng cung.

Ngày sinh của Hoàng hậu tới gần, cả hoàng cung đã chuẩn bị xong xuôi hết, tiếng gào này của Hoàng đế đủ làm điện Quang Hoa thức tỉnh ngay lập tức, đèn đuốc sáng trưng, cung nhân cũng vội vàng chạy tới cung Gia Đức để báo tin.

Từ phu nhân cũng đi tới rất nhanh. Bây giờ mấy bà đỡ đã vào phòng đầy đủ, cửa lớn đóng chặt. Hoàng đế giữ trước cửa phòng sinh, trong thấp thỏm lại có phần hưng phấn.

Lúc trước Tiểu Kiều sinh Phì Phì khi hắn đang đánh trận phía Nam, đợi đến khi hắn về Phì Phì đã mấy tháng tuổi rồi, khi nàng sinh đứa bé đầu tiên hắn không thể ở bên cùng nàng chào đón con ra đời, điều đó vẫn luôn khiến hắn thấy tiếc thay.

Bây giờ rốt cuộc cũng có thể cùng nàng, cho nên hắn vui mừng đến vậy. Thấy Từ phu nhân đã đến, hắn vội tới tự khoe: "Tổ mẫu, Man Man sắp sinh rồi."

Từ phu nhân nhìn hắn, thấy tôn nhi của mình vui vẻ ra mặt thì cũng mỉm cười gật gật đầu.

Ngụy Thiệu cứ kích động mong chờ như thế mãi, vừa nói chuyện với Từ phu nhân vừa ngồi chờ Tiểu Kiều sinh đứa bé thứ hai của hai người.

Đồng hồ nước nhỏ giọt suốt một canh giờ qua, hắn bắt đầu không cách nào ngồi nổi, ý cười trên mặt cũng từ từ biến mất.

Nỗi đau khi sinh nở Ngụy Thiệu cũng từng nghe trước đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!