Chương 43: (Vô Đề)

Đêm nay, Dịch Vân Chiêu không trở về. Tưởng Minh Lệ lo lắng sốt ruột, nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ ra quá nhiều cảm xúc. 

Dịch Tích ở nhà ăn xong bữa cơm này với Dịch Thành Hành liền ra khỏi nhà, cô không lái xe, là đi ra ngoài tiểu khu. Lúc đến cổng lớn, cô gọi điện thoại cho Từ Nam Nho.

Cô đứng ở ven đường chờ anh, nhưng không nghĩ tới lại gặp Dịch Vân Chiêu trước. Lúc Dịch Vân Chiêu lái xe qua trông thấy được cô, anh ngừng xe lại.

Dịch Tích và người đàn ông trong xe nhìn nhau một cái, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Cô không lái xe sao". Thoạt nhìn sắc mặt anh rất kém, nhưng lúc mở miệng nói chuyện ngữ khí lại coi như ôn hòa.

Dịch Tích: "Vừa rồi uống chút rượu, không lái xe".

"Ừ, đợi người?"

"Ừ, đợi anh ấy đón tôi".

Dịch Vân Chiêu cong môi, nụ cười kia lại không bằng không cười. Đầu mày Dịch Tích hơi nhíu lại: "Trình Viện đâu? Anh làm gì cô ấy rồi".

"Náo loạn một hồi... Đưa cô ấy về nhà".

Dịch Tích "ừm" một tiếng.

"Dịch Tích".

"Ừm?"

"Lời cô ấy nói, cô tin không".

Dịch Tích nghiêng đầu né tránh, trầm mặc một lát nói: "Không tin".

Dịch Vân Chiêu dường như cười khẽ: "Tôi biết cô sẽ không tin, không sao cả, tốt nhất là như vậy…"

Dịch Tích: "Anh quay về đi, ba luôn hỏi anh vì sao còn chưa về".

Dịch Vân Chiêu hơi chậm chạp, anh cúi đầu, bàn tay trên vô lăng hơi siết chặt: "Dịch Tích, cô có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, lúc đó cô trừng mắt với tôi, giả vờ như bản thân rất hung dữ. Tôi nghĩ, lúc đó chắc là cô rất ghét tôi, nhưng mà… Nhưng mà cô tin không, cảm giác lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô lại là, tính tình cô dường như rất tệ, nhưng nhìn thì… Rất đáng yêu".

Dịch Tích hơi ngẩn người.

"Lúc đó cô là ghét tôi thật, chỗ nào cũng gây phiền phức cho tôi, còn luôn làm chuyện xấu đổ lỗi cho tôi, lúc nhỏ đúng là cô rất hư. Có một khoảng thời gian tôi đúng là ghét cô, tôi ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, ghét cô lúc vừa sinh ra đã có mọi thứ, ghét lúc cô nhìn tôi như nhìn người ngoài... Nhưng tôi vừa chán ghét cô, lại vừa không nhịn được chú ý cô, tôi sẽ nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể làm cô không ghét tôi nữa".

Sự thật kỳ lạ lại chấn động được che đậy giờ đây dần hé mở, Dịch Tích dùng sức đè nén nó, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Đều đã qua rồi".

"Đúng, đều đã qua rồi". Dịch Vân Chiêu nhìn phía trước, "Nếu không có Trình Viện hôm nay náo loạn, những lời này tôi vĩnh viễn không nói ra. Nhưng mà tuy tôi đã nói, cô cũng chỉ làm như không nghe thấy đi, dù sao… Cũng đã qua".

Dịch Vân Chiêu: "Còn có, sự việc trước kia, thực xin lỗi".

Dịch Tích: "…"

"Tôi… Quá yếu đuối," Dịch Vân Chiêu thấp giọng cười, nhưng nghe lên càng giống khóc, "Khi đó, thật sợ hãi bị người khác biết được chân tướng, sợ một lần nữa trải qua những ngày tháng khổ sở, sợ rời đi ngôi nhà này, sợ…"

Sợ sẽ không còn được gặp lại em.

"Dịch Tích, thật sự xin lỗi".

Gió đêm hiu quạnh, Dịch Tích đứng ở ven đường, nhìn người đàn ông sắc mặt ảm đạm trong xe.  

Lúc Dịch Vân Chiêu nói xin lỗi, nội tâm cô đối với sự kiện kia không hề dao động, cô biết có rất nhiều thứ trên người đàn ông này cô đều hiểu sai rồi, nhưng giờ phút này, cô cũng không muốn lại truy cứu nữa.

"Dịch Tích".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!