Đã một tuần liền Dịch Tích và Từ Nam Nho không liên lạc gì với nhau, anh gọi điện cho cô đều bị cô từ chối.
"Thẩn thờ gì đó? Ăn cơm đi". Hoàng Vi lấy đũa gõ vào bát của cô.
Dịch Tích sực tỉnh: "Ừ".
Hoàng Vi: "Sao một chút tinh thần cũng không có, sao vậy, cãi nhau với thầy Từ rồi?"
"Không có". Dịch Tích nhìn cô ấy, "Cậu đó, cậu với Cát Tề Thụy thế nào rồi?"
Chiếc đũa đang gắp miếng sườn của Hoàng Vi dừng lại: "Còn có thể thế nào chứ, cứ như vậy thôi".
Gì mà cứ như vậy thôi, Vi Vi, rốt cuộc cậu thích ai".
Hoàng Vi không đáp lời, đột nhiên nói: "Cát Tề Thụy nói lúc còn đi học cậu ấy đã thích tớ, do lúc đó tớ có bạn trai cho nên mới không nói ra".
Dịch Tích: "Yêu thầm lâu vậy sao?"
Hoàng Vi: "Cậu ấy nói vậy, nhưng mà... Cậu cảm thấy đáng tin sao, cậu cảm thấy cậu ấy thật sự thích tớ như vậy? Tại sao chứ, gương mặt của tớ đâu được
gọi là xuất chúng, tính cách lại ồn ào, có gì đáng để người ta thích, cậu nhìn Hồ Lượng đi, không phải anh ấy lúc sau cũng bỏ tớ đấy thôi".
"Cậu nói nhảm gì đó?" Dịch Tích đặt đũa xuống, bất mãn nói: "Hồ Lượng có mắt không tròng, bây giờ anh ta hối hận còn không kịp. Cậu rất tốt, Cát Tề Thụy thích cậu thì có gì lạ".
Hoàng Vi mím môi: "Dịch Tích, lúc còn đi học, tớ quen rất nhiều người, nhưng thực ra một số người tớ quen đều thông qua cậu".
Dịch Tích nghi hoặc nhìn cô: "Rồi sao".
"Tớ có hỏi Cát Tề Thụy, lúc đó tớ và cậu lúc nào cũng dính nhau như sam, vì sao cậu ấy lại thích tớ chứ không phải thích cậu, nếu yêu thầm thì cũng nên yêu thầm cậu mới đúng?"
Dịch Tích: "Đầu óc cậu hỏng rồi sao?"
Hoàng Vi: "Không phải, tớ biết cậu cảm thấy tớ có vấn đề, nhưng tớ lại cho rằng bản thân mình chính là như vậy. Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, từ trước đến giờ tớ không hề đố kỵ cậu, cậu là người bạn thân nhất của tớ".
Dịch Tích đỡ trán: "Vi Vi à, mỗi người đều có tuýp người bản thân yêu thích, mỗi người đều có thời điểm rung động của bản thân, cậu cứ vậy hỏi thẳng Cát Tề Thụy thì cũng có chút tàn nhẫn rồi, cậu ấy thích cậu mà cậu còn chất vấn cậu ấy".
"Nhưng mà…"
"Cậu nhìn Từ Nam Nho đi, không phải thầy ấy vẫn không thích tớ sao, tớ cũng đâu phải thua kém gì đám ong bướm xung quanh thầy ấy, thầy ấy không thích chính là không thích".
Hoàng Vi nhếch môi: "Thầy ấy làm gì có đám ong bướm nào".
Dịch Tích: "Ừ, sao tớ biết được, nhưng mà ba năm trước tớ đã phải khổ sở vì thầy ấy".
Hoàng Vi: "..."
Dịch Tích vừa định mắng Từ Nam Nho thêm vài câu thì trợ lý gọi cho cô.
"Chuyện gì".
"Giám đốc, chuyện mảnh đất ở phía Nam kia chúng em đã hẹn được cô Diệp".
Động tác trên tay Dịch Tích dừng lại, gần đây cô mới tiếp nhận một hạng mục, mà vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là quyền sở hữu mảnh đất kia, cô vốn muốn mua mảnh đất đó, nhưng lại không biết vấn đề chính sách của nó và khu vực lân cận mảnh đất đó về sau sẽ phát triển như thế nào, mà mấy việc này đều liên quan đến lợi ích trọng đại của công ty.
"Cô Diệp?"
"Diệp Tử Giai".
Dịch Tích có chút bất ngờ, tuy cô đã cho người nói bóng nói gió với phía chính phủ, nhưng sao có thể so được lời nói của Diệp Tử Giai, mẹ của Diệp Tử Giai là trưởng nữ nhà họ Ngôn, vậy là bối cảnh đằng sau Dịch Tử Giai chính là nhà họ Ngôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!