Chương 16: (Vô Đề)

Lúc Dịch Tích tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, đầu cô đau như búa bổ, cặp mắt khô khốc đến mức mở không lên.  

Rốt cuộc thì mắt cũng thích ứng với ánh sáng xung quanh, cô mới nhận ra nơi đây là nhà của Từ Nam Nho. Nhà anh luôn sạch sẽ ngăn nắp, mỗi một đồ vật đều có vị trí riêng của nó trong căn phòng.

Dịch Tích đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, ký ức tối qua nhanh chóng tràn vào đầu.

Tối qua Dịch Tích không uống đến mức say khướt nên vẫn còn nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì, Dịch Vân Chiêu tới quán bar đưa cô về, sau đó anh ta đẩy cô lên cửa xe, không lâu sau thì Từ Nam Nho nhanh chóng xuất hiện.  

Dịch Tích nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng của Từ Nam Nho.

Tối qua thầy ấy nói bản thân còn nhớ. Cô không hề nghe nhầm mà cũng không phải đang nằm mơ, thầy ấy thật sự nhớ rõ.

"Két".

Lúc tiếng cửa mở vang lên, Dịch Tích ngoái đầu nhìn thấy Từ Nam Nho đang xách theo một túi lớn đi vào nhà. Hôm nay thầy ấy ăn mặc khá đơn giản, chỉ khoác lên người mỗi bộ đồ thể thao.

"Tỉnh rồi ư?" Từ Nam Nho đổi dép xong thì lướt mắt về phía cô rồi nhanh chóng đi vào nhà bếp.

Dịch Tích mím môi, trong lòng cô lúc này hơi mâu thuẫn.

Từ trước đến giờ cô chưa từng kể với ai và cũng không muốn kể với bất kỳ ai về quá khứ đã qua, ngay cả hai người bạn tốt nhất là Lâm Mẫn và Hoàng Vi cô cũng chưa từng nhắc qua việc đó. Chính vì anh nhớ rõ cũng làm cô nửa vui vẻ nửa buồn bã.

Việc đó quả thật là một cơn ác mộng đối với cô, cô vẫn luôn cố kìm chế bản thân chôn vùi đi cơn ác mộng kia. Nhưng Từ Nam Nho lại là một tia sáng trong cơn ác mộng tồi tệ, mà cô lại muốn giữ tia sáng này cho riêng mình, bất kể là cho Dịch Tích năm mười mấy tuổi hoặc là Dịch Tích năm hai mươi mấy tuổi.  

"Thầy". Dịch Tích từ sô pha đi về phía anh.

Từ Nam Nho không quay đầu lại nhìn, vẫn đang sắp xếp mấy phần cơm trưa mua ở ngoài: "Đêm qua gọi không dậy, tôi lại không biết mật mã nhà em nên đành để em ngủ ở đây".

"Ừm".

"Về đi, đem một phần về ăn".

Lời nói vừa dứt thì có đôi tay ôm chầm lấy từ phía sau lưng Từ Nam Nho. Anh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống.

Dịch Tích ôm lấy eo Từ Nam Nho dán mặt trên lưng anh.

Ấm áp, mạnh mẽ, chỉ có đàn ông mới có hơi thở như vậy.

Dịch Tích theo bản năng ở trên lưng anh cọ cọ: "Hôm qua cảm ơn thầy".

Nhưng mà không quá ba giây thì tay đã bị gỡ ra.

Dịch Tích lui một bước, thấy Từ Nam Nho xoay người lại.

"Dịch Tích, đêm qua làm vậy vì em là học trò tôi". Giọng nói Từ Nam Nho bình tĩnh đến mức gần như là vô tình.

Dịch Tích cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Sao đó thì sao?"

"Tôi không thể mong chờ em tôn trọng thầy giáo, nhưng ít nhất phải biết giữ chừng mực".

"Chừng mực". Dịch Tích trầm ngâm, không quan tâm đến lời anh vừa nói, "Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của em, thầy là thầy giáo cũ của em, vậy em ôm một cái hay theo đuổi một chút thì có sao".

Từ Nam Nho sa sầm nét mặt: "Không cần, tôi không có hứng thú gì với học trò của mình".

"Vậy thầy hứng thú với ai, có phải là loại phụ nữ vừa trưởng thành lại ngoan ngoãn không?" Dịch Tích híp mắt, "Không thành vấn đề, thầy chờ em một khoảng thời gian, bất kể là một năm hay hai năm thì em cũng có thể trở thành loại phụ nữ đó".

Trẻ con không dạy được, hoàn toàn không có cách để nói tiếp.

Từ Nam Nho lạnh mặt cầm hộp cơm trưa đặt vào tay cô: "Về nhà đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!