Chương 11: (Vô Đề)

Một người lạnh lùng như băng, một người quyến rũ mê người.  

Tiếng ồn ào từ xa vọng lại, đánh động đến không khí đang ngưng đọng bên đây. 

Từ Nam Nho thu lại tầm mắt, hai tay đặt lên vai cô đẩy đẩy.

Dịch Tích nhìn tay anh, rồi nhìn vào mắt anh: "Vấn đề này nan giải đến vậy sao".

Ánh mắt của cô đã rất rõ ràng, vậy mà Từ Nam Nho lại làm như không thấy, anh xoay người đi về phía cầu thang: "Không khó, nhưng sao tôi phải trả lời".

Dịch Tích dừng một chút, nhìn bóng dáng đi ngày càng xa của anh mà nói: "Bởi vì em thích thầy".

Bước chân ngay lập tức dừng lại, Từ Nam Nho xoay đầu với vẻ mặt không tin nổi: "Cái gì?"

Dịch Tích dựa vào tường bỗng nhiên cười lên, vẻ mặt lưu manh lại có vài phần yêu nghiệt: "Bởi vì em thích thầy, nên mới muốn phân cao thấp với đối tượng xem mắt của thầy".

Từ Nam Nho hơi híp mắt, nét mặt càng trở nên nghiêm túc.

Hai người rằng co một lúc, lúc Dịch Tích tưởng rằng anh sẽ xoay người đi, nào ngờ lại nghe thấy giọng trầm ấm của anh vang lên: "Em đẹp".

"A?" cô sửng sốt một lúc, không thể tin nổi là Từ Nam Nho sẽ trả lời cô.

"Thật không! Vậy thầy…" 

"Nhưng tôi không thích".

"..."

"Còn nữa". Từ Nam Nho hít sâu, "Tuy rằng đã tốt nghiệp, nhưng tôi hi vọng rằng học trò của tôi sẽ không gọi thẳng tên tôi như vậy".

Cách đó không xa có vài người lạ đi đến gần, trông thấy hai người liền cười nói đi xuống cầu thang.

Từ Nam Nho nói xong câu đó liền dứt khoát rời đi, để lại Dịch Tích từ từ đứng thẳng người, cô dùng tay xoa xoa thái dương.

"Không thích?" Cô buông tay, cười như không cười nói: "Em thích là được, ai quan tâm thầy".

**

Kết thúc tiệc tốt nghiệp hôm nay thì có lẽ về sau cũng không gặp lại nữa.

Bạn của Dịch Tích nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng bạn tốt lại không được mấy người. Mà một khi cô thành tâm đối đãi với ai thì cũng có nghĩa là cô sẽ đứng ra bảo vệ người đó, ai dám đụng vào thì người đó thì sẽ đắc tội với cô.  

La Kha chính là một ví dụ điển hình, ai biết Dịch Tích cũng đều biết việc này, đắc tội với La Kha của Blue Island cũng đồng nghĩa đắc tội với Dịch Tích.

"Này, hỏi cậu đấy, sao lại ngây người ra". Dịch Tích gõ vào bàn vài cái, đem La Kha từ mộng ảo trở về với thực tại.

La Kha: "À? Tớ đang nghe".

"Đang nghe? Vậy tớ vừa nói gì?"

La Kha bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu nói thích một người đàn ông, muốn theo đuổi người đó, muốn chuyển đến sống ở nhà bên cạnh, nhưng nhà bên cạnh lại có người ở, đúng không".

Dịch Tích: "Đúng vậy, tớ đã kêu chú Lưu đi thương lượng với nhà đó, không biết người ta có đồng ý dọn đi không".

La Kha: "Tích Tích, ba cậu tìm cho cậu không ít nhà, sao cậu cứ muốn dọn đến đó?"

"Cậu đừng nhiều lời nữa, tớ dọn đến đó không phải vì muốn ở gần thầy hơn sao".

La Kha cười: "Sao trước đây không thấy cậu can đảm như vậy".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!