Chớp mắt đã sang tháng bảy, Tề Đại vẫn lấy cớ lên nhà xin nước uống, lần nào cũng lúng túng, ấp úng.
Ta quyết định cho hắn một liều thuốc mạnh.
"Tề đại ca, huynh có thể giúp ta mua chút đồ không?"
Nghe vậy, mắt Tề Đại sáng rực, liên tục gật đầu: "Được, được, cô nương muốn mua gì?"
"Huynh giúp ta mua vài sợi dây đỏ buộc tóc nhé. Mẫu thân bảo sắp có người đến xem mắt, ta cần phải chưng diện một chút."
Ta đưa cho Tề Đại mười văn tiền, hắn lại luống cuống đến mức không cầm vững, làm rơi mười đồng tiền đồng xuống đất, hốt hoảng cúi xuống nhặt.
Hắn nhặt được tám đồng, chẳng nói lời nào, gánh thú rừng lên vai rồi thất thần bỏ đi.
Ngay cả dây đỏ buộc tóc cũng không đem đến cho ta.
Đại tẩu hỏi ta có nóng lòng không?
Ta chẳng nóng lòng chút nào, nếu hắn không có ý, thì ta có nóng cũng chẳng ích gì. Nếu hắn có lòng, thì còn sốt sắng hơn ta.
Ngày hôm sau, sau bữa trưa, Tề Đại cùng gia gia đến nhà ta.
Trông hắn mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ lo lắng bất an, còn gia gia lại cười đầy ẩn ý.
Ta biết bọn họ đến vì chuyện gì, liền đỏ mặt, vội vã chạy ra đồng gọi phụ mẫu về.
Phụ mẫu trò chuyện với họ trong nhà chính, gia gia khéo léo hơn Tề Đại, sau vài câu hàn huyên liền bày tỏ ý định muốn xin cưới ta cho Tề Đại.
"Chuyện này..." Phụ thân có chút do dự.
Ông tiếp lời: "Chuyện này còn phải hỏi ý của A Mãn, nếu nó bằng lòng, thì phận làm cha mẹ sẽ không phản đối. Còn nếu nó không muốn, thì chúng ta cũng không ép buộc."
"Đúng, đúng, hôn nhân tất nhiên phải hai bên cùng vui vẻ. Sau khi thành thân, có đồng lòng thì mới xây dựng được gia đình êm ấm."
Phụ mẫu gọi ta vào nhà chính, hỏi ý kiến ta.
"Con muốn nói vài lời riêng với Tề đại ca."
Ta gọi Tề Đại vào phòng mình.
Chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ: "Huynh ngồi đi."
Hắn ngồi phịch xuống, làm gãy chiếc ghế nhỏ, ngã sõng soài xuống đất.
Hắn vội vàng đứng dậy, lắp bắp xin lỗi: "Xin, xin, xin lỗi, ta, ta, ta..."
Ta nhìn hắn sốt sắng, đến mức mồ hôi vã ra.
"Không sao, chiếc ghế này đã cũ, từ lâu đã hỏng rồi."
Ta có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn dập, bàn tay siết chặt, các cơ bắp nổi lên vì căng thẳng.
Tay ta nghịch ngợm, đưa tay chọc nhẹ một cái.
Hắn giật mình lùi lại mấy bước, lưng đụng vào tủ quần áo.
Ta bước tới gần, hắn lắp bắp nói: "Cô nương, cô đừng lại gần."
Chuyện tình cảm nam nữ, ta chưa từng trải qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!