Mỗi nhà một túi, ta đều đóng gói bằng bao tải vải thô, đến lúc đó hắn chỉ cần đến mỗi nhà đưa một túi là được, còn tiền lì xì cho bọn trẻ, mỗi đứa hai mươi văn tiền.
Tính ra thấy trẻ con thật nhiều.
Mất khoảng hai, ba lượng bạc, thực sự không đủ khả năng, không thể lo nổi.
Hồi xưa tiền mừng tuổi của ta chỉ có một văn tiền, không thể tăng gấp mười lần được.
Hơn nữa, sau khi mua nhà cửa, ruộng đất, chúng ta cũng phải để mọi người thấy chúng ta sống chật vật, tính toán kỹ càng từng đồng.
"Hay là mỗi đứa mười văn thôi?"
Tề Đại gật đầu.
"Chàng cũng hỏi thêm mẫu thân, xem nên cho mười văn hay ít hơn, chuyện này nghe theo mẫu thân là đúng. Nhà mình bốn đứa cháu, mỗi đứa phải cho một trăm văn, không thể thiếu được."
"Chàng cũng đi một chuyến lên trấn, hỏi thử chưởng quầy xem thịt hun khói bán được không? Có cần thêm không? Nếu cần thì chúng ta sẽ xuống núi đưa thêm một lần nữa, rồi từ đây tới Tết sẽ không xuống nữa."
Tề Đại gật đầu đồng ý, rồi xuống núi.
Ta thì bận rộn làm giá đỗ, bóc đậu phộng, hạt dưa, hạt dẻ, chuẩn bị làm bánh trôi.
Gia gia lại nổi hứng đi săn bắn.
Gà rừng, thỏ rừng từng chùm từng chùm được hắn gánh về, giec rồi để ta muối.
Ông ngồi không xa ta, nói chuyện phiếm: "Bánh trôi làm ra chắc ngon lắm nhỉ?"
"Ngon lắm, nếu gia gia thích thì sau này con sẽ làm thường xuyên."
"Được, được."
Gia gia nói xong liền cười vui vẻ.
Hai ngày sau, Tề Đại trở về, còn đưa theo phụ thân và bốn huynh trưởng.
"Phụ thân."
Phụ thân nhìn ta cười rồi nói: "Vào nhà rồi nói chuyện."
Ta vội rót nước, đem bánh nếp đã làm sẵn ra mời họ ăn lót dạ, sau đó đi luộc mì trứng.
Sau khi ăn no, phụ thân mới nói: "Nhà cửa và ruộng đất đã mua xong rồi, tốn một trăm lẻ năm lượng. Ngoài ra, hộ tịch của Tề Đại, con và gia gia cũng đã được ghi nhận, khoản này mất mười lượng bạc để lo liệu."
"Con nói nhà cửa cần tu sửa, quả thật nơi ở cả đời thì cần phải sửa sang cho kỹ. Còn ruộng đất, cứ để chúng ta trồng cấy, không cần chia năm năm, chúng ta lấy bốn phần là được. Thuê người khác cũng chỉ được ba phần thôi."
Bốn huynh trưởng cũng cười, đồng tình.
"Một phần còn lại xem như con và Tề Đại hiếu kính phụ mẫu. Với lại sang năm còn phải sửa nhà cửa, khi đó còn cần phụ mẫu và các huynh trưởng giúp đỡ làm việc."
Nói xong, ta nhìn về phía Tề Đại, hắn vội vàng nói: "Nhạc phụ, cứ làm theo lời A Mãn đi."
Phụ thân nghe vậy liền cười thành tiếng: "Được, được."
Ta biết phụ thân muốn vậy, bởi gia đình đông người, ăn uống cũng nhiều, hơn nữa hai đệ đệ đã lớn, cần phải lo cưới vợ, bốn vị tẩu tẩu sẽ còn sinh thêm con, nên miệng ăn trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều.
Nhất thời chẳng thể tính đến chuyện chia gia sản, ít nhất là trước khi hai đệ đệ thành gia, tuyệt đối không thể tách ra.
Huống chi khi ta xuất giá, phụ mẫu đã đưa cho ta hết số bạc để dành, tiệc cưới, lương thực cũng tiêu sạch rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!