Chương 24: (Vô Đề)

Ta chẳng ngờ, dù đã quyết định không mua nhà cửa, ruộng đất, thế nhưng người bán lại tìm đến tận cửa.

Phụ mẫu ta uyển chuyển từ chối ông ta.

Bạc quả thật chẳng đủ, ta cũng chẳng thể để phụ mẫu phải mang mặt đi vay mượn khắp nơi từ thân thích bằng hữu.

"Không đủ bạc, có thể ra tiền trang mượn."

Phụ mẫu do dự đôi chút, rồi cũng từ chối.

"Hai vợ chồng son mới thành thân, bạc tích cóp được bao nhiêu đâu? Thật sự không thể mua nổi. Chúng ta chỉ là dân thường, nào dám bước chân vào tiền trang." Phụ thân vừa nói vừa xua tay lia lịa.

Ông lo sợ rằng khi đến lúc chẳng thể trả nổi, nhà cửa và ruộng đất sẽ bị người ta thu mất, công cốc chẳng được gì.

Chi bằng sống yên ổn mà chăm chỉ tích bạc.

Đợi khi nào đủ bạc rồi hẵng tính.

Người bán thở dài.

Ông ta nói mình gặp chuyện chẳng lành, cần gấp bạc, lại không muốn bán rẻ, nên mới tìm đến nhà ta.

Phụ thân ngồi trò chuyện với ông ta thêm một hồi, rồi khách khí tiễn người ra khỏi cửa.

Về đến nhà, ông thở dài: "Hầy!"

Ngoài ruộng, lúa đang chín vàng ươm cả một vùng, mùa màng bội thu sắp đến. Tề Đại bảo muốn ở lại thêm vài ngày giúp việc đồng áng.

"Được thôi, vốn dĩ con rể cũng nên giúp việc nhà mà."

"Ngủ sớm đi, mai còn phải lên trấn bán con lửng."

Ta đi đường đã mệt rã rời, vừa nói dăm ba câu với Tề Đại, chớp mắt liền thiếp đi.

Đây là lần thứ hai ta đến trấn. Đi được một đoạn, có người đuổi bò lên trấn, Tề Đại thấy xe còn trống chỗ, liền bảo ta lên ngồi, còn hắn thì đi bộ theo sau.

Hỏi ra mới biết hôm nay có phiên chợ.

Ta nhìn Tề Đại mà cười, hắn cũng cười theo.

Ta mang theo ít bạc, định mua vài thứ lặt vặt, có thể mua được nhiều thứ, nhất là các loại rau khô, kim chỉ và đồ may vá.

Đến nơi, người đi chợ đông đúc nhộn nhịp.

Chúng ta vội vàng đi bán con lửng.

Chưởng quầy ở tửu lâu thấy Tề Đại, liền cười bước lên: "Ây dà, đây là con gì hiếm thế này?" Ông nhìn kỹ rồi nói: "Là con lửng sao?"

Tề Đại gật đầu.

"Con này hơi nhỏ một chút, nhưng trông cũng khá hiếm. Chúng ta thân quen lâu rồi, ta trả cho ngươi một lượng bạc, ngươi thấy thế nào?"

"Được." Tề Đại gật đầu.

Giá chưởng quầy đưa ra cũng coi là hợp lý, còn họ kiếm lời bao nhiêu thì là tài nghệ của họ.

"Ta rất thích giao dịch với ngươi."

Chưởng quầy đưa bạc ra, ta mới hỏi: "Chưởng quầy, tửu lâu của các ngài có thu nhận gà hun khói, thỏ hun khói không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!