Còn lại không đến hai lượng bạc, ta hỏi Tề Đại: "Ta mua nhiều đồ thế này, huynh có giận không?"
"Không giận, ta kiếm được."
Rồi giọng hắn nhỏ đến mức nghe không rõ: "Nàng là thê tử của ta, ta phải tiêu tiền vì nàng."
Ta nghe thấy rồi.
Nên ta liền nói đầy ẩn ý: "Ồ…"
Về đến nhà, mẫu thân thấy ta mua nhiều thứ thế thì trách ta không biết tính toán.
"Nhưng mấy thứ này đều là đồ nhà cần dùng mà, hơn nữa phụ thân và mẫu thân đã bao lâu rồi chưa có quần áo mới?" Ta kéo tay mẫu thân làm nũng. "Mẫu thân, mẫu thân, người đừng giận mà."
"Vậy lần sau con có phung phí nữa không?"
"Nếu có tiền, con sẽ mua vải cho hai người may quần áo nữa."
"Con..." Mẫu thân tức mà bật cười: "Ông nó, ông xem này, miệng lưỡi con bé này nhanh nhảu thật, không biết giống ai đây."
"Con là con gái của mẫu thân, đương nhiên giống mẫu thân rồi."
"Tiền bạc đều tiêu hết rồi sao?" Mẫu thân hỏi.
"Tiền của Tề Đại thì tiêu hết rồi, nhưng tiền của mẫu thân cho thì còn nguyên."
Mẫu thân chạm nhẹ lên trán ta: "Lần sau không được tiêu hết tiền của Tề Đại."
"Nhưng huynh ấy bảo con cứ tiêu thoải mái, huynh ấy kiếm được."
Sau khi hôn sự đã định, ta cũng ít ra ngoài, ngày ngày ở nhà trét hồ lên vải vụn để làm đế giày. Mấy tẩu tẩu bận rộn may áo, làm giày, làm vỏ chăn, gối cho ta.
Áo bông và quần bông đều do Tề Đại từ trấn mang về.
Phụ thân dẫn bốn huynh trưởng vào núi đốn gỗ, họ cũng không đi tay không, còn gánh theo hũ gốm và hũ mỡ lợn. Năm ngày sau, phụ thân và các huynh trưởng trở về, gánh theo củi khô, nói rằng gỗ đã được đốn sẵn, chờ gỗ khô rồi sẽ dẫn thợ mộc vào núi làm đồ đạc.
Tề Đại cũng gánh theo củi khô tới.
Hắn luôn đảm bảo mỗi chuyến đi đều không về tay không.
Tề Đại lén nói với ta: "Trong núi đốn gỗ rất tiện, đốn nhiều chút để phơi khô, sau này mang xuống núi còn dùng được."
Tốt.
Qua rằm tháng tám, gia đình ta bắt đầu chuẩn bị cho lễ xuất giá của ta.
Trước hết là việc lương thực.
Con lợn nuôi trong nhà phải giec thịt để làm tiệc, mười con gà cũng phải giec, các loại rau củ cũng cần chuẩn bị từ sớm.
Vì chuyện lương thực này, phụ mẫu phải đến vay mượn họ hàng, từ nhà của các thúc bá đến nhà của các cữu cữu.
Ta nói tổ chức đơn giản là được, nhưng phụ mẫu bảo rằng nhà chỉ có một mình ta là con gái, dĩ nhiên phải gả đi cho thật vẻ vang.
Ta không khỏi nghĩ, mượn lắm lương thực như thế, đến khi thu hoạch xong, trả xong nợ, liệu còn đủ cho nhà ăn không?
Đến lúc đó lại phải thắt lưng buộc bụng, ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng bằng cứ tổ chức giản đơn rồi gả đi, ta cũng sẽ không trách phụ mẫu.
Nhưng nhiều khi phụ mẫu có những quyết tâm của riêng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!