Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lăng Vi biết sáng nay biểu hiện của mình không tốt lắm, làm một diễn viên chuyên nghiệp, vậy mà toàn bộ kỹ thuật diễn đều không online (* Ý nói trước mặt Tạ Thanh Nghiên, cô không thể diễn được gì), ngoại trừ ngẩn người thì vẫn là ngẩn người, mọi tình huống đều hoàn toàn bị người ngoài giới như Tạ Thanh Nghiên xoay chạy vòng vòng, mặc dù đang ở trên địa bàn của Tạ Thanh Nghiên, anh có ưu thế sân nhà, nhưng biểu hiện của cô thật sự quá yếu, so với Tạ Thanh Nghiên vẫn còn kém xa, thật sự rất sai trái!
Nhưng mà… biểu hiện hôm nay của Tạ Thanh Nghiên đúng là khiến cô rất bất ngờ, hôm ở vũ hội là cô đưa ra đề nghị giả vờ làʍ ŧìиɦ nhân, vốn chỉ là một quyết định vội vàng, Tạ Thanh Nghiên có thể đáp ứng ngay lập tức đã khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên rồi, không ngờ mọi chuyện tiếp theo lại phát triển thần tốc thành cái dạng này, Tạ Thanh Nghiên không chỉ giúp cô bắt được một vai diễn không tồi, còn rất nhanh đã nghĩ ra bản hiệp ước, thái độ tích cực chủ động như thế, quả thực giống như cô đang cưỡi ngựa xem hoa vậy, điều này làm cho Lăng Vi có chút hoài nghi, có phải lúc trước anh đã coi trọng cô rồi hay không?! Nhưng lúc trước bọn họ căn bản chưa từng tiếp xúc qua, cho nên cái suy đoán này là hoàn toàn không có căn cứ.
Mặc kệ là như thế nào, hiệp nghị đã ký, cô nên làm hết phận sự sắm vai nhân vật "Tấm bia đỡ đạn tình nhân giả" này, còn chuyện khác, vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều.
Nơi Tạ Thanh Nghiên mang Lăng Vi đi ăn cơm là một nhà hàng Trung Quốc cực kỳ nổi tiếng, ở một nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố, có thể chiếm được một diện tích không nhỏ, lại nhìn cách trang hoàng, thì đã biết phí thu chắc chắn rất đắt rồi.
Tiến vào đại sảnh, mặc kệ là vách tường cây cột hay là hành lang, đều được điêu khắc thành các loại hoa văn tinh tế mỹ lệ, lại được mạ lên một lớp kim loại màu vàng, là vàng thật đó! Các món trang trí khác, không phải là gỗ đỏ thượng đẳng thì chính là trang sức vật phẩm bằng vàng ròng…… Không có chỗ nào không tràn ngập hơi thở nồng đậm của nhà giàu mới nổi.
Tóm lại, có lẽ lúc trước mục tiêu trang trí của ông chủ nhà hàng này, chính là cố gắng đạt tới trình độ lóe sáng làm mù mắt chó các thực khách đến ăn, cứ như vậy, khi mọi người tới ăn cũng đều sẽ rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, sẽ không đau lòng số tiền bỏ ra.
Mặc dù tiêu pha có chút đắt, nhưng chuyện làm ăn của nhà hàng rất tốt, ngoại trừ đồ ăn ngon ra, chủ yếu vẫn là tới để thể hiện mình là kẻ có quá nhiều tiền, tất cả mọi người đều vui vẻ tới nơi này tiêu tiền.
Xét thấy người coi tiền như rác thật sự quá nhiều, cho nên mỗi khi tới ăn cơm đều phải đặt chỗ trước, bằng không cho dù anh có nhiều tiền hơn nữa thì cũng ăn không được.
Đời trước Lăng Vi cũng là khách quen của nhà hàng này, cũng là một vị coi tiền như rác trong số các vị khách ở đây, cho nên cô cũng không xa lạ gì đối với nơi này.
Không ngờ Tạ Thanh Nghiên còn lợi hại hơn, lại là bạn của ông chủ nhà hàng này, quả nhiên bạn của người giàu đều là người giàu mà!
Chiếc Bentley màu đen đưa bọn họ trước cổng lớn của nhà hàng, người phục vụ đứng trước cửa tiếp khách chu đáo mở cửa xe cho bọn họ, lúc hai người đi lên bậc thang thì trong lòng Lăng Vi chợt lóe lên một cái, rất tự nhiên vươn tay ra nắm lấy tay của Tạ Thanh Nghiên, trong lòng nghĩ thầm không phải chỉ diễn kịch thôi sao, đời trước cô đã diễn vô số vai diễn tình nhân bình hoa rồi, quả thực đây chính là hạ bút thành văn (*).
(*)[Làm nhiều lần nên quen đến nỗi trôi chảy không cần suy nghĩ]
Cánh tay bị nắm lấy khiến cả người Tạ Thanh Nghiên khựng lại một chút, quay đầu liếc nhìn cô một cái, ý cười dần dần nhiễm đầy đáy mắt của anh, sau đó anh vô cùng thuần thục trở tay cầm lấy tay cô, ngón tay thuận thế xuyên qua khe hở ngón tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Đây là tư thế nắm tay thân mật nhất.
Mí mắt của Lăng Vi hơi giật giật, lại không cam lòng yếu thế tiếp tục diễn, "Anh yêu, nghe nói đến đây ăn cơm phải đặt trước rất nhiều ngày nha.
"
Hai chữ "Anh yêu" này nói ra khiến biểu tình của ông chủ Tạ cực kỳ vi diệu, nhưng mà dù sao anh cũng là nhân vật gặp qua nhiều sóng gió, rất nhanh đã thích ứng tốt, cúi đầu ghé vào bên tai Lăng Vi nhẹ giọng nói: "Bảo bối, về sau em tới ăn lúc nào cũng được, có phòng riêng, đưa hoá đơn tôi thanh toán là được.
"
Lăng Vi bị hai chữ bảo bối này làm nổi một tầng da gà, trong lòng nghĩ thầm đây là tình huống muốn thổi bay kỹ thuật diễn của cả hai hay sao?
"Anh yêu anh thật tốt ~"
"Không tốt với em thì tốt với ai nữa?!"
Lăng Vi e lệ ngượng ngùng ném cho anh một ánh mắt mê hoặc, ngay sau đó liền cúi đầu cười trộm, sau một hồi gọi anh yêu gọi bảo bối, răng cũng đã ê đến mức muốn rụng xuống luôn.
Bọn họ vừa tiến vào tiền sảnh thì lập tức có mấy người tiến đến tiếp đón, một người đàn ông dẫn đầu trong đám người đó có cái đầu rất cao, lại cạo trọc, trên người mặc toàn hàng hiệu theo mốt, cách làm việc khác người, cả người lộ ra một phong cách riêng.
Lăng Vi đoán người này chắc là bạn đồng thời là ông chủ nhà hàng ở trong miệng Tạ Thanh Nghiên.
Ông chủ kia vẫn chưa mở miệng đã cười hì hì nói với Tạ Thanh Nghiên: "Muốn tới đây ăn cơm cũng không gọi trước cho tôi, cũng may hôm nay đúng lúc tôi tới đây xử lý chút chuyện, bằng không cũng không gặp được rồi.
"
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh, "Không gọi cậu là bởi vì chúng tôi không cần bóng đèn.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!