"Anh ơi, em đẹp không?" Lăng Vi nâng gương mặt của mình lên, chớp chớp đôi mắt nhìn người đàn ông đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cười cười, nghĩ thầm: Dọa chết anh! Để xem sau này anh còn dám chơi trò cosplay trang phục nữa không!
Trần Tiểu Nhược đã trốn đến chỗ rất xa, trên mặt lộ vẻ không nỡ nhìn, trên mạng đều có trào lưu tự bôi đen, nhưng đây mới chính là "Tự bôi đen" chính xác được dạy nha! Rõ ràng là một nữ thần xinh đẹp, lại không hề có chút hình tượng nào, thậm chí còn dám tự bôi đen ở trước mặt người đàn ông mình thích, không biết nên nói cô dũng cảm đáng khen hay là nói lòng của cô rộng rãi nữa! Chẳng lẽ không sợ dọa chạy người mình thích sao?
Tạ Thanh Nghiên đột ngột bị dọa nhảy dựng, một hồi lâu sau khó khăn lắm mới từ trên ghế ngồi thẳng dậy, thuận tiện sửa sang lại kiểu tóc bị dọa đến hỗn loạn lại, vừa nhìn thấy người phụ nữ trong màn hình thì có hơi cay mắt, nhưng nhìn kỹ thì ngoại trừ chuyện vẽ làn da thành màu chocolate ra, những chỗ khác đều rất hài hòa, đặc biệt rất xứng với đồ trang sức và quyền trượng bằng vàng, còn có loại một loại diễm lệ yêu nghiệt nói không nên lời.
Anh chống cằm tự hỏi: Lăng Vi màu chocolate……hưmmmmmmm, không biết nếm thử sẽ có hương vị gì nhỉ?
Lăng Vi kinh ngạc phát hiện, biểu cảm kinh ngạc hiếm khi xuất hiện của Tạ Thanh Nghiên xong rất nhanh đã thu lại, thay vào đó chính là vẻ mặt suy tư, sau đó còn trợn tròn mắt nghiêm túc nhìn cô.
Lăng Vi:……
Cô đã liều mạng tự bôi đen mình như vậy rồi, chẳng lẽ anh không hề có cảm giác không khỏe sao??
Lăng Vi run rẩy xoay qua xoay lại hai cái, nháy mắt với người trong màn hình một cái, "Anh ơi, anh vẫn chưa nói người ta có đẹp hay không đâu ~"
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, mặt không đổi sắc trả lời: "Đẹp!"
Lăng Vi:……
Tổng tài đại nhân có phải mắt anh bị mù hay không?! Đã đen như than củi thế này còn có thể thấy đẹp sao?
"Đẹp chỗ nào nha?"
"Làn da thật đẹp, màu chocolate trông có vẻ rất ngon miệng.
"
Cái gì gọi là rất ngon miệng vậy? Tôi thấy khẩu vị của anh nặng mới đúng!!
Lăng Vi cảm thấy, thật sự không diễn nổi cốt truyện này nữa rồi, bởi vì người cô đối mặt không phải một người thường, mà là một ác ma có khẩu vị nặng đang phát điên!
Tạ Thanh Nghiên tiếp tục nói: "Không chỉ có làn da đẹp, mà còn có khe ngực, khe ngực rất nóng bỏng!"
Lăng Vi mở to hai mắt, lập tức che trước ngực mình lại, bộ lễ phục này vốn đã ít vải, đường chữ V cũng sắp xẻ đến bụng, hơn nữa cô cúp C, đúng là có thể nhìn thấy được khe ngực.
"Anh có thể đừng có nghiêm túc như vậy mà thảo luận cái vấn đề khe ngực với tôi có được hay không, trong phòng còn có người khác đó!"
Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, trên mặt mang vài phần nghiêm khắc hỏi: "Ai?"
Lăng Vi chuyển camera đến trước mặt Trần Tiểu Nhược, Trần Tiểu Nhược lập tức run bần bật rút vào trong góc tường.
Sau khi Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy người khác chính là Trần Tiểu Nhược thì khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười nhạt, phong độ nhẹ nhàng vẫy tay với Trần Tiểu Nhược, "Chào cô, cô bạn nhỏ.
"
Trần Tiểu Nhược rụt rụt cổ, đột nhiên xoay người chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói, "Em đột nhiên muốn đi tản bộ, tạm biệt chị Vi, tạm biệt ông chủ Tạ!" Nói xong vội vã kéo cửa chạy ra ngoài, bộ dáng kia quả thực giống như chạy nạn vậy.
Lăng Vi quay lại màn hình thì lại thấy Tạ Thanh Nghiên cười như không cười nói, "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục thảo luận vấn đề khe ngực rồi.
"
Lăng Vi tiếp tục ôm ngực, căm giận nói: "Có quỷ mới muốn thảo luận với anh về loại vấn đề này!"
Tạ Thanh Nghiên vô cùng rộng lượng mà bao dung cho sự gây rối vô cớ của cô, nói: "Chiếc váy này thật sự rất thích hợp với em, hay là em nhảy một điệu cho tôi xem đi, tôi sẽ thưởng cho em.
"
Lăng Vi vừa thẹn vừa bực, dứt khoát phất tay, cầm lấy cây quyền trượng ở bên cạnh, nâng cằm lên lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo hét lớn: "Tên tiện dân này, có tư cách mà yêu cầu bổn nữ vương nhảy múa? Còn không mau quỳ xuống lui ra!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!