Chương 15: (Vô Đề)

Editor: Hạ Tần

Reup: Mèo Tai Cụp

"Ngài Tạ…… Anh à.

" Lăng Vi vốn chỉ thuận miệng muốn gọi ngài Tạ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang theo một tia bỡn cợt của anh, lại không tự giác sửa miệng gọi anh, nghĩ thầm anh thì anh, nhân lúc còn sớm tập thành thói quen cũng tốt, miễn cho về sau ở trong những trường hợp lỡ miệng lộ tẩy.

"Sao vậy?" Tạ Thanh Nghiên mới vừa đăng bài lên bảng tin xong, lúc này thể xác và tinh thần đều vui vẻ sảng khoái.

"Tôi chỉ muốn phỏng vấn anh một chút, sao anh có thể mặt không đổi sắc đăng những bài đăng bùng nổ lên bảng tin như vậy?"

Tạ Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ, tươi cười nói, "Bởi vì tôi là ba Tạ.

"

Ngoại trừ vạt áo bị rớt cúc áo mà trông có chút tán loạn ra, bề ngoài của ông chủ Tạ thoạt nhìn vẫn ôn hòa lễ độ, không chút cẩu thả, người có khí chất tao nhã như thế, một khi mở miệng lại xưng là ba ba, quả thực khiến cho người ta rất hoài nghi về cuộc sống.

Nhưng cái lý do này đúng là rất vững chắc!

Lăng Vi bày ra bộ dáng học hỏi, lại hỏi một câu: "Vậy anh đăng mấy cái này ở ngay trước mặt tôi, không cảm thấy kỳ quái sao?"

Lời này của cô có mang theo tính chất chất vấn, nhưng ông chủ Tạ vẫn bình tĩnh thản nhiên, hỏi ngược lại: "Cái nào?"

"Là…… Vượt ngàn dặm, đứt nút áo gì đó.

" Lăng Vi nói xong lời đó, bên tai cũng có chút nóng lên, không hiểu sao hai người rõ ràng là tình nhân giả, vì sao lại muốn thảo luận đề tài đen tối như vậy chứ?

"Là em bứt nút áo của tôi trước, tôi mới đăng bảng tin.

" Ông chủ Tạ làm như đúng lý hợp tình nói.

"Tôi…… tôi cũng không phải cố ý!"

"Vì sao chỗ khác không kéo, lại kéo nút áo?" Ông chủ Tạ thâm ý nói.

"Cũng chỉ là thuận tay…… Không đúng, trọng điểm không phải nằm ở chuyện bứt cúc áo!" Lăng Vi phát hiện bản thân bị anh dẫn đi vòng vòng đến hồ đồ, "Là những lời anh đăng lên đó!"

Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên cong lên một độ cong rất đẹp, nói: "Những lời này có vấn đề gì? Tôi từ ngàn dặm xa xôi tới gặp em, lại bị kéo đứt nút áo, cái đó không phải đều là sự thật sao? Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

"

Lăng Vi:……

Hình như ba Tạ nói cũng có chút đạo lý, làm cô không còn lời gì để nói!

"Nhưng……" Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy bản thân không có sức phản bác, "Những lời này còn có nghĩa khác!"

Tạ Thanh Nghiên chậm rãi lấy một điếu thuốc ra ngậm vào, trong ánh mắt toàn là ý cười, "Bảo Bảo, là do em suy diễn quá nhiều, không ngoan đâu!"

Lăng Vi:……

Một giờ sau, hai người ăn uống xong đi ra, cả người đều sảng khoái.

Chờ đến khi tài xế lái xe tới, Lăng Vi hỏi người đàn ông bên cạnh, "Kế tiếp đi đâu? Anh đặt khách sạn chưa?"

Tạ Thanh Nghiên đang hút thuốc, xem ra kế hoạch cai thuốc của vẫn chưa thành công, chỉ thấy anh phun ra một ngụm khói trắng, ái muội cười nói: "Sao đột nhiên lại chủ động như vậy?!"

Lăng Vi ngốc hai giây mới phản ứng lại được, mình lại bị đùa giỡn một phen rồi, nhịn không được mắng thầm câu: Đồ lưu manh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!