Chương 145: Phiên ngoại kết thúc

• Liên quan đến chuyện đáng mừng (Bảo Muội lên cấp 2, Bảo Đệ lớp 4)

Cổ nhân có câu: Không nói chuyện lúc ăn và ngủ.

Nhưng lời dạy của người xưa không tồn tại trong nhà họ Tạ. Trước kia khi nhà họ Tạ chưa có em bé, bàn ăn là một trong sân khấu biểu diễn của các diễn viên, sau này có em bé, bàn ăn liền thành trạm tình báo một nhà trao đổi tin tức của từng người trong ngày.

Trong một năm, Lăng Vi không ở nhà ít nhất là bốn tháng, vì vậy có thể ngồi cùng ăn cơm cùng trò chuyện với người nhà là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Bà Tạ cảm thán: "Người một nhà cùng ngồi ăn cơm là hạnh phúc lớn nhất!"

Vì bốn đứa bé Bảo Muội, Bảo Đệ, Tứ Bảo, Tiểu Bảo đều đi học ở trường quý tộc dưới chân núi nên một nhà Tạ Thanh Nghiên và một nhà Tạ Thanh Hoa vẫn tiếp tục ở biệt thự trên núi. Vì số người ngày càng nhiều, hai năm trước biệt thự đã xây thêm một lần vào hai năm trước, diện tích xây thêm gấp đôi diện tích ban đầu. Trong đó có bể bơi trong nhà, khu vui chơi cho trẻ trong nhà, còn đặc biệt chuẩn bị phòng sách siêu lớn cho mấy đứa nhỏ.

Lăng Vi nghe xong lời cụ bà, cười nói: "Đúng ạ, mỗi lần ra ngoài đóng phim con đều nhớ khung cảnh cả nhà ăn cơm cùng nhau."

Bà Tạ nói: "Giải thưởng cần cũng đã có rồi, sau này con đóng phim ít đi, không cần phải mệt như vậy làm gì."

Lăng Vi cười nói: "Một năm con chỉ đóng một bộ thôi mà, trong giới cũng coi như là năng suất thấp rồi."

Tạ Thanh Nghiễn đang chuyên tâm bóc tôm, bóc một con lúc thì thả vào bát Lăng Vi bên trái, lúc lại thả trong bát Bảo Muội bên phải, thỉnh thoảng còn khuyên Bảo Muội ăn chút rau dưa, đúng là yêu chiều mười mấy năm như một.

Lăng Vi thấy Bảo Đệ ở một bên khác nhìn cô tha thiết mong chờ, bất đắc dĩ thở dài, gắp tôm Tạ Thanh Nghiễn vừa bóc sang cho Bảo Đệ, "Bảo Đệ ngoan, ăn tôm đi."

"Cảm ơn mẹ!" Bảo Đệ vui vẻ gắp tôm lên ăn.

Tạ Thanh Nghiễn trừng mắt, giáo huấn Bảo Đệ dù cách vợ ở giữa, "Con không tự bóc được à? Lớn tướng rồi còn làm nũng!"

Lăng Vi: …

Bảo Muội đã 12 tuổi rồi, tên làm cha kia còn đang bóc tôm cho con bé. Bảo Đệ mới chín tuổi, ăn tôm được bóc còn bị mắng, não của tên làm cha này cấu tạo như thế nào vậy?

Lăng Vi nói: "Em gắp cho Bảo Đệ đấy thì sao nào?"

Tạ Thanh Nghiễn không đồng ý nói: "Không thể chiều con trai như thế."

Lăng Vi: …

Ở nhà họ Tạ, con trai và con gái có hai đãi ngộ khác nhau hoàn toàn. Bảo Muội thân là bé gái duy nhất, không ngừng được bố mẹ thương yêu, còn được bà nội chú dì yêu thương, còn bốn đứa bé trai khác lại bị ghét bỏ đủ loại.

Mắt thấy bầu không khí lạnh xuống, Tạ Thanh Hoa lên tiếng giảng hòa, nói: "Mấy đứa nhóc kể chuyện hôm nay ở trường đi, chuyện làm các con thấy vui ấy, thứ tự từ nhỏ đến lớn nhé, Tiểu Bảo nói trước đi con."

Năm nay Tiểu Bảo đã lên lớp hai, tên mụ của thằng bé vốn phải gọi là Ngũ Bảo nhưng âm đọc nghe hơi kỳ quặc nên cuối cùng gọi là Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo bị gọi tên nháy mắt một cái, nói: "Hôm nay con bắt được một con bọ ngựa muốn đưa anh trai xem nhưng bị anh trai giẫm cái chết luôn rồi."

Emmmmmm…

Nghe cũng đâu có vui vẻ gì.

Sau đó đến phiên Tứ Bảo, lập tức nghe thấy cậu nói: "Hôm nay con trang trí bảng đen giúp cô, cô khen con vẽ rất đẹp, nhưng mà chữ xấu không ngửi nổi!"

Emmmmmm…

Bị chê chữ xấu, cũng không phải là chuyện đáng để vui đâu.

Tạ Thanh Hoa hắng giọng, nói: "Đã bảo mấy đứa kể chuyện vui cơ mà!"

Bảo Đệ ngoan ngoãn giơ tay ra ý muốn phát biểu.

Tạ Thanh Hoa nói: "Được rồi, đến phiên Bảo Đệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!