Một khi con người đã sinh ra lòng nghi ngờ chuyện gì sẽ cảm thấy mọi chi tiết liên quan đến nó đều đáng nghi.
Lục Khuynh chợt phát hiện Đoàn Đoàn có thể là con trai mình thì cảm thấy những cảm giác khó hiểu trước kia đều có lý.
Ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt anh đã thích Đoàn Đoàn, cảm thấy rất hợp duyên với cậu bé, có loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích. Nếu bọn họ đúng là cha con ruột thì chắc chắn loại cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ cộng hưởng huyết thống.
Đoàn Đoàn thích đá bóng, thích kiến trúc, sở thích cũng tương tự anh.
Nhưng nếu là sự thật, tại sao Lam Nhược lại để họ ở chung như không có chuyện gì xảy ra, cô một mình sinh con của anh, che giấu ba năm ròng, sao có thể biểu hiện bình tĩnh như thế?
Lục Khuynh ngồi ở cửa phòng khám, chân trái không chịu không chế run lên, anh đưa tay nắm tóc, tâm trạng rối bời.
Nếu Đoàn Đoàn thực sự là con trai anh thì anh nên làm gì? Anh còn chưa yêu đương mà đã có con luôn rồi hả?!
Không lâu sau, Lam Nhược bế Đoàn Đoàn ra khỏi phòng khám, Đoàn Đoàn bị lăn lộn một hồi cũng mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Lục Khuynh thì nhẹ gọi một tiếng "Chú", Lục Khuynh chỉ thấy tim mình sắp bị tiếng gọi của thằng bé làm tan chảy rồi.
Anh hỏi Lam Nhược: "Bác sĩ nói sao?"
Lam Nhược nói: "Nhiễm trùng amidan, có lẽ vì hôm nay đi chơi vườn thú bị gió thổi lại còn ăn vặt nhiều quá."
Lục Khuynh hơi ngẩn người, lập tức áy náy nói: "Đều do tôi, bày ra cái ý vớ vẩn."
"Sao chuyện này lại trách anh được? Hôm nay Đoàn Đoàn chơi vui lắm, trẻ con đều thế mà, sức khỏe yếu ớt. Đi thôi, chúng ta vào phòng tiêm, tiêm ở mông thằng bé." Lam Nhược nói.
"Không cần truyền nước hả?" Lục Khuynh hỏi.
"Không nghiêm trọng lắm, không cần truyền."
Lúc sau, Lục Khuynh giúp cô xách đồ, đi vào phòng tiêm, nhìn Đoàn Đoàn bị tiêm vào mông khóc thút thít mà anh cũng đau lòng theo một lúc lâu.
"Đoàn Đoàn đừng khóc, phải tiêm mới mau khỏe, ngày mai mới chơi đá bóng với chú được." Lục Khuynh xoa gương mặt nhỏ của cậu dỗ dành.
Đoàn Đoàn khịt mũi, đáng thương nói: "Vâng ạ."
Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường thưa thớt bóng xe, Lục Khuynh lái xe ổn định để Đoàn Đoàn có thể ngủ thoải mái trong lồng ngực mẹ.
Im lặng một đoạn đường, Lục Khuynh quay đầu lại lơ đãng hỏi một câu: "Đoàn Đoàn ba tuổi à?"
Lam Nhược ngẩn ra hai giây, gật đầu nói: "Đoàn Đoàn sinh non, hơn bảy tháng đã sinh rồi, nằm ngốc trong lồng giữ ấm hai tháng trời."
Khi nói lời này, biểu hiện Lam Nhược rất tự nhiên, thậm chí còn hơi đau lòng.
Nhưng Lục Khuynh là ai chứ? Anh đã hợp tác hai lần cùng Lam Nhược, hiểu rõ kỹ xảo cô như lòng bàn tay đã lâu, anh có thể phân biệt cô có đang diễn hay không, chẳng hạn như bây giờ, chắc chắn cô đang diễn.
Tại sao phải diễn kịch trước mặt anh? Có lẽ vì cô có điều giấu anh nên mới chột dạ.
Lục Khuynh lại nói tiếp: "Bố Đoàn Đoàn là người Mỹ nhỉ? Tôi có nhiều bạn bè Trung Quốc ở Mĩ lắm, có khi tôi lại biết đấy."
Lam Nhược chớp mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt Đoàn Đoàn say ngủ, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn nhắc tới người này."
Lục Khuynh nhìn cô qua gương chiếu hậu, "Xin lỗi."
"Không sao."
Đêm đó trở về Đoàn Đoàn đã hạ sốt, giữa trưa hôm sau Lục Khuynh ăn cơm xong tới thăm cậu, thằng bé vừa tỉnh ngủ, đang nằm cáu kỉnh trong ổ chăn.
"Đoàn Đoàn sao thế?" Lục Khuynh ngồi xổm ở mép giường, thân thiết xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Lam Nhược thở dài nói: "Sáng ngày kia đưa nó về nhưng nó không chịu, đang dỗi tôi đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!