Chương 50: (Vô Đề)

Chuyện này thật quá hoang đường. 

Thậm chí Chử Dạng còn cho rằng người đang đứng trước mặt không phải Cố Thanh Thức.

"Anh đùa gì thế." Chử Dạng cau mày, mở miệng nói: "Rõ ràng anh đã từ chối em." 

Bởi vì không muốn bị từ chối lời tỏ tình đầu tiên trong đời, cho nên lúc ấy Chử Dạng chỉ thăm dò, thế nhưng ngày đó chính miệng Cố Thanh Thức đã thừa nhận.

"Anh không có."

Giọng điệu của Cố Thanh Thức rất nghiêm túc nhưng vẫn không xua tan được nghi ngờ trong lòng Chử Dạng. 

"Rõ ràng em đã hỏi anh, anh cũng đã nói rõ là anh không thích em." Chử Dạng cao giọng châm chọc: "Nếu như anh sớm nói thích em, chúng ta đã sớm…" 

Nói đến đây đột ngột dừng lại, Chử Dạng không nói tiếp nữa. 

Nhưng Cố Thanh Thức lập tức phát hiện có điều không đúng: "Sớm làm sao?" 

Chử Dạng lắc đầu, bỏ qua lời vừa nói: "Đàn anh, lần này anh có chắc không trêu đùa em chứ?"

Có lẽ lại là một trò đùa, có lẽ chờ cô nghiêm túc lần nữa, Cố Thanh Thức sẽ lại từ chối cô. 

Bị người mình thích từ chối, Chử Dạng không nghĩ sẽ thử lại lần nữa. 

Cố Thanh Thức thấp giọng nói: "Tại sao anh phải trêu đùa em." 

"Lúc ấy em say đến hồ đồ, anh còn đút hoa quả cho em ăn." Chử Dạng cẩn thận nhớ lại, vẻ mặt phức tạp: "Lúc ấy em còn nằm trên đùi anh, em hỏi anh, anh có thích em không, anh nói anh không thích em." 

Vẻ mặt của Cố Thành Thức còn phức tạp hơn cô, anh ta gằn từng chữ một: "Sau khi anh đi lấy trái cây trở lại, em đã không thấy đâu." 

Chử Dạng lùi về phía sau mấy bước. 

Cô nhìn chằm chằm nền gạch dưới chân, thậm chí thấy rõ những vết nứt nhỏ giữa các viên gạch ở giữa còn có những con kiến bò vào trong nhưng tâm trí cô vẫn mơ hồ. 

Cô vẫn cho rằng mình bị Cố Thanh Thức từ chối. 

Vị đàn anh cô ngưỡng một nhiều năm, tất cả sự hư vinh, niềm vui của thiếu nữ đều đặt ở lời tỏ tình kia. Đối với cô mà nói Cố Thanh Thức là một ngôi sao không thể chạm tới, mà ngôi sao này có lẽ coi trọng cô, chỉ cần cô đưa tay ra, thì nó sẽ rơi vào lòng bàn tay. 

Hôm nay Cố Thanh Thức đã thẳng thắn nhưng cô lại cảm thấy rất bối rối. 

Có lẽ mỗi ai khi nhớ lại thời thanh xuân ngây ngô của mình đều sẽ không quên được một bản thân không dám chủ động, sợ phải cô đơn, ngồi trong lớp thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một gò má, cũng có thể vào đêm đó sẽ trở thành một giấc mơ đẹp. 

Cô từng vô số lần đứng bên ngoài cửa lớp học của Cố Thanh Thức. 

Mục đích lúc ấy rất đơn giản, anh ta là nhân vật quan trọng trong trường, nhiều cô gái thích anh ta như vậy, Chử Dạng chỉ muốn dùng ảnh của anh ta để kiếm ít tiền lẻ. 

Khi đó ánh nắng chiều chiếu lên bệ cửa sổ bằng hợp kim nhôm, ánh vàng cùng ánh bạc giao nhau, trên mặt kính là khuôn mặt của cô, còn trong kính là bóng dáng Cố Thanh Thức đang đọc sách. 

Mục đích của cô không biết từ khi nào bắt đầu thay đổi, chính cô cũng không rõ. 

Ngày anh ta tốt nghiệp, trong lòng Chử Dạng cảm thấy phiền muộn mà trước nay chưa từng có, nhưng cô vẫn cứng miệng, sống chết không chịu nói với anh ta. 

Sau đó, anh ta trở về trường phát biểu, Chử Dạng nghĩ đó có lẽ là tấm hình chụp chung duy nhất, lúc thầy kêu chụp hình, cô giống như một con cá linh hoạt, chạy đến bên cạnh anh ta. 

Trên người thiếu niên thơm mùi bạc hà mát lạnh, Chử Dạng quyết định sẽ ghi nhớ kỹ thời khắc này trong lòng.  

Khi đó, anh ta nói với cô hãy thi Thanh Hoa.

Anh ta nói rất hoan nghênh cô đến Thanh Hoa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!