Chử Dạng ra ngoài đi dạo một lúc rồi quay trở lại.
Dù sao, trời đất bao la, hạng mục là lớn nhất, vì vậy ngay cả khi cô có nóng nảy cũng không thể làm trễ nải công việc của người khác.
Bên trong công xưởng được trang bị đầy đủ. Trong đó có không ít dụng cụ là bán tự động, so với thao tác thủ công thì độ chính xác và hiệu quả cao hơn không ít.
Bảng PCB được khoan lỗ, ngay cả đường kính mỗi lỗ đều giống nhau, nhìn qua trông gọn gàng và đồng nhất.
Tất cả mối hàn nơi các thành phần kết nối cũng đều hoàn hảo.
Bảng mạch PCB mới này, cho dù là hệ thống dây điện hay tay nghề, đều tốt hơn nhiều so với bảng bị mất kia.
Ngay cả khi không tìm được bản gốc, bọn họ vẫn có thể thuận lợi bàn giao thành quả trong ngày mai.
Mặc dù lần này con dao giết bò đã được sử dụng nhưng Từ Nam Diệp, người đi mượn con dao giết bò cho bọn họ, mới thật sự là đại công thần.
"Vô cùng cảm ơn đàn anh," Tuệ Hạnh liên tục cảm ơn "Đã trễ như thế này, đàn anh vẫn nguyện ý giúp chúng em tìm một nơi như vậy, em cũng không biết phải cảm ơn đàn anh như thế nào."
Trầm Ti Lam không nói nhiều nhưng cậu ta cũng cảm ơn Từ Nam Diệp mấy lần.
"Nếu mấy em muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Dạng Dạng. May là cô ấy đã nói với tôi chuyện này." Từ Nam Diệp mỉm cười nói: "Tôi cũng muốn ủng hộ cuộc thi đấu."
Tuệ Hạnh tươi cười: "Chờ chúng em đoạt giải thưởng, nhất định sẽ mời đàn anh đi ăn tối."
Từ Nam Diệp nhìn về phía Chử Dạng.
Chử Dạng còn đang tức giận, chắp hai tay sau lưng, nói: "Người ta cũng không thiếu một bữa cơm."
Từ Nam Diệp dở khóc dở cười: "Được, tôi sẽ chờ tin vui của mọi người."
Mọi người định ngồi xe đàn anh đi về.
Bọ họ đi bộ đến bãi đậu xe ngoài trời. Giờ này vào nửa đêm, bãi đất trống được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, hai bóng xe đổ dài.
Vào thời điểm này, chỉ có một vài người bọn họ bên trong nhà xưởng, chỉ có Từ Nam Diệp là có xe.
Không biết từ khi nào lại xuất hiện một chiếc xe khác bên cạnh.
Khác với chiếc sedan màu đen điềm tĩnh của Từ Nam Diệp, thân xe được lắp ráp hoàn chỉnh và sơn màu xanh lam vẫn bắt mắt ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thiếu sáng như vậy, vênh váo lại sành điệu.
Chử Dạng không hiểu tại sao lại cảm thấy chiếc xe này có phần quen thuộc.
Dòng xe Mercedes
-Benz S
-Class, biển số xe là một dãy bốn số chín.
Cửa chính của xe được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra.
Hai tay Sùng Chính Nhã đặt trên cửa xe, chân bắt chéo, giọng nói lười biếng: "Tớ còn nghĩ hơn nửa đêm cậu mượn xưởng điện tử để làm cái gì, hóa ra là để đưa mấy bạn nhỏ đến thực hành xã hội."
Đây là xe của Sùng Chính Nhã.
Cuối cùng Chử Dạng cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy chiếc xe này ở cổng trường học, lúc ấy nó đậu ở phía sau xe Từ Nam Diệp.
Cô đã nhìn thấy Trần Tiểu từ trên xe này bước xuống nhưng sau đó Từ Nam Diệp lại nói với cô là chắc chắn cô đã nhìn nhầm.
Nhưng Sùng Chính Nhã và Trần Tiểu thật sự quen biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!