Nam sinh này tên là Hứa Triết, thuộc về nhóm thiết kế phần cứng, cậu ta phụ trách vẽ và tạo mẫu.
Trước đây Trần Tiểu có nói chuyện với cậu ta vài lần.
Khi Trần Tiểu nói về Chử Dang, vẻ mặt của cậu ta luôn toát lên vẻ hâm mộ và sùng bái.
Ngày đó, Hứa Triết lo lắng đến phát sầu, nguyên nhân chính là vì mạch điện. Cậu ta ở lại phòng thí nghiệm đến khuya. Thời điểm gần đến 11 giờ chỉ còn hai người ở phòng thí nghiệm, cậu ta thì đang bực mình vì hạng mục nên Trần Tiểu mời cậu ta uống ly trà sữa. Cậu ta bèn ngồi xuống phàn nàn với cô vài câu.
Lúc ấy, Trần Tiểu cười nói bạn cùng phòng Chử Dạng một mình phụ trách khu vực này và hiện tại đã làm xong đồ vật rồi.
Vẻ mặt của Hứa Triết có chút chật vật nói vì cô ta có kinh nghiệm nên hoàn thành đồ vật nhanh chóng cũng không phải chuyện gì lạ.
Trần Tiểu lại nói không riêng gì việc cô ta mau chóng làm xong, mà cô đã xem qua mạch điện của cô ta, ngay cả jumper cũng không cần dùng đến, mạch điện đơn giản lại có hiệu suất cao và hoàn toàn không cần lo lắng về việc thiết bị bị quấy nhiễu hoặc là bảng mạch điện quá nặng không tốt cho thiết bị.
Hứa Triết như có điều gì đó suy tư.
Trần Tiểu nói cô ấy đặt bảng mạch điện trong ngăn kéo, hôm nay mới vừa hoàn thành xong thành phẩm.
Khẳng định là cô ấy có thể đoạt giải, Trần Tiểu cười nói.
"Chị ấy vừa mới nói như vậy, có phải đã biết được ai là người đã lấy bảng mạch điện không?"
Trần Tiểu xua xua tay: "Sẽ không đâu, cậu ta nói như vậy rất rõ ràng là muốn ép người lấy bảng mạch điện tự mình thừa nhận, ai mà ngu như vậy nha."
Hứa Triết à một tiếng.
"Cô ta vẫn chưa tìm thấy," Trần Tiểu cười khẽ, "Suốt mười mấy tiếng qua, có rất nhiều người ra vào phòng thí nghiệm như vậy, lại có vô số người đi ngang qua bàn. Chỉ cần người nào lấy bảng mạch điện cứ chết cũng không chịu thừa nhận, cậu ấy tìm không thấy sẽ phải làm lại một bản nữa nên có thể theo kịp báo cáo kết quả dự án hay không mới là vấn đề."
Dứt lời, cô lại thay bạn cùng phòng cảm thấy tiếc hận: "Thật đáng tiếc, vốn dĩ nhóm của Chử Dạng rất có khả năng đạt giải thưởng."
Hứa Triết thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng cũng hùa theo Trần Tiểu cảm thán hai câu, sau đó cậu ta liền lấy cớ phải đi WC liền rời đi.
Trần Tiểu nhìn theo bóng dáng của cậu ta, khóe môi hơi giương lên.
***
Buổi chiều, Tuệ Hạnh và Trầm Ti Lam đều có môn học bắt buộc không thể bỏ lỡ, đặc biệt là lớp toán cao cấp và máy tính của Tuệ Hạnh học hai buổi liên tục vào buổi chiều nên cô bé không có cách nào xin nghỉ.
Cô giáo Dư sớm đã suy xét đến vấn đề này nên đã tìm một người cùng Chử Dạng làm thêm giờ.
Cô Dư nói là tìm một học trưởng có kinh nghiệm phong phú hơn so với ba người bọn họ.
Vậy người đó chắc chắn là sinh viên năm tư.
Lúc trước Chử Dạng đã lờ mờ đoán được, kết quả khi người đến thì cô không ngờ đúng thật là anh ta.
Cố Thanh Thức đi vào phòng thí nghiệm liền hỏi cô: "Sao bảng mạch điện lại bị trộm?"
Chử Dạng cũng không gạt anh ta, dứt khoát nói cho anh ta: "Tôi để trong ngăn kéo, không nghĩ đến việc sẽ có người lấy."
Cố Thanh Thức chưa bao giờ gặp qua loại sự việc này. Mọi thứ trong phòng thí nghiệm đều được mặc định là được dùng chung. Có đôi khi sinh viên sẽ lấy một vài cái nhíp hoặc cờ lê, mỏ lết linh tinh này nọ đem về dùng. Phòng thí nghiệm có đủ tiền tài trợ, nên nếu những thứ nhỏ nhặt như vậy bị mất thì đến phòng thiết bị nói một tiếng để bổ sung là được.
Vẫn là lần đầu tiên thấy có người trực tiếp trộm đi thành quả dự án của người khác.
"Em tìm được chưa?"
"Thời gian theo dõi quá dài nên không dễ dàng tìm được như vậy."
Cố Thanh Thức: "Vậy trước tiên làm lại một bản nữa vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!