Chương 43: (Vô Đề)

Trong nháy mắt, chiếc xe đã lái vào trong trường học.

Sùng Chính Nhã thông qua phim an toàn trên cửa kính xe hơi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, có không ít học sinh đi cùng nhau, nói nói cười cười trên đường tạo nên một cảnh tượng vô cùng trẻ trung. 

Anh ta bỗng nhiên nhớ tới mình cũng đã từng cùng kề vai sát cánh với Từ Nam Diệp đi trong trường học. Anh ta nhớ khi đó muốn lừa Từ Nam Diệp đi chơi trò chơi ở khu điện tử, Từ Nam Diệp đẩy đẩy mắt kính nhắc nhở anh ta hôm nay bài tập về nhà rất nhiều.

Giờ đây, thời gian nhanh chóng lướt qua, anh ta nhìn trường học thế nhưng lại có chút cảm giác giống như cái cảm xúc không bình tĩnh vì xa quê lâu ngày không gặp người thân nên trong lòng chợt muốn gặp.

Đây cũng từng là trường cũ của Từ Nam Diệp dành cho sinh viên khoa chính quy. Ở tuổi 20, cậu ta có lẽ cũng cùng những người bạn khác kề vai sát cánh đi qua con đường này vô số lần.

Chỉ là khi đó anh ta đang ở nước Úc, trời xa đất lạ, cả ngày cùng một nhóm đông sinh viên nước ngoài đi hộp đêm với các cô gái nước ngoài, cuộc sống của anh ta đã đi theo hướng ngược lại. 

Rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên anh ta tham dự buổi tiệc sau khi trở về Trung Quốc. Khó có được lúc anh ta dậy thật sớm vội vàng chạy đến câu lạc bộ. Cậu ta biết anh sắp đến nên đứng ở cửa thang máy chờ.

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai mang kính luôn toát lên vẻ dịu dàng, văn nhã và lịch sự. Bộ đồng phục học sinh trẻ con đã được thay thế bằng áo sơ mi nam, vóc dáng cao lên không ít, dáng người cũng không có gầy như lúc học cấp 3. Mấy năm nay có lẽ là có rèn luyện thân thể.

Mà trong mắt cậu ta không có sự thân thiết đối với anh mà chỉ có sự xa lạ.

Ngoài ra, hiện tại cậu ta đang cống hiến cho đất nước, trên thân lại có khen ngợi của quốc gia, tiền đồ rộng mở, sao có thể gộp chung với loại người ăn chơi trác táng như anh ta.

Tất cả lời nói của Sùng Chính Nhã đều nhằm vào Từ Nam Diệp, dường như là muốn trút hết tất cả những oán hận thời tuổi trẻ. Nhưng cũng do anh ta và ba anh ta cùng gia đình họ Từ quá chênh lệch, nên khoảng cách giữa anh ta và Từ Nam Diệp càng ngày càng lớn.

Trong lúc anh ta đang bàng hoàng, Chử Dạng đã gửi một tin nhắn Wechat cho Trần Tiểu.

Tớ đã về trường học rồi, cậu đang ở đâu?

Trần Tiểu cuối cùng cũng trả lời cô.

Ngại quá, lúc đó do tớ có việc nên rời đi chưa kịp nói cho cậu biết. Di động tớ tắt tiếng nên không có nghe thấy cậu gọi điện thoại đến. Tớ hiện tại đang ở thư viện.

Cậu ra đây, chúng ta cần phải nói chuyện.

Sau khi cô đánh xong những lời này thì liền nhờ thư ký Vương tìm chỗ đậu xe, dự tính tự mình đi qua gặp Trần Tiểu.

Sùng Chính Nhã gọi cô lại "Không cần tôi cổ vũ cho cô?"

"Không phải anh không có hứng thú hay sao?"

"Đột nhiên tôi lại có hứng thú, tôi sẽ đi với cô." Sùng Chính Nhã nhướng mày nhìn cô, sau đó nghiêng người nói với thư ký Vương đang ở ghế lái phía trước "Hôm nay anh có sắp xếp gì không? Nếu có thì không cần đợi tôi. Anh có thể đi trước. Lát nữa tôi sẽ kêu xe về."

Anh thật sự muốn xem khi vợ của Từ Nam Diệp cùng tình nhân của anh ta gặp nhau thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Đàn ông thông thường sẽ được chia làm hai loại: những người không hề hứng thú với chiến tranh giữa phụ nữ và loại thứ hai là có hứng thú. Từ Nam Diệp là người thuộc về vế trước còn Sùng Chính Nhã thuộc về vế sau.

Anh ta quen không ít người khác phái. Điều anh ta thích nhất chính là xem những người phụ nữ gặp nhau để tranh giành tình cảm.

Sao Thư ký Vương có thể mặc kệ anh ta cùng phu nhân đơn độc ở bên nhau được, nên đương nhiên là lắc đầu nói mình có thể chờ anh ta.

Anh ta tháo khẩu trang xuống, chiếc kính râm vẫn đeo, mép khóe miệng có một vết nhỏ màu xanh lá. Từ xưa đến nay, Sùng Chính Nhã là một người vênh váo và kiêu ngạo, với một vết thương nhỏ này sẽ không lộ mặt. Nếu không phải mang khẩu trang và kính râm sẽ gây sự chú ý quá mức, anh ta cũng lười tháo xuống

Rốt cuộc vẫn có một sự khác nhau rất lớn giữa một người đàn ông trưởng thành đã trải qua mấy năm lăn lộn trong xã hội và một nam sinh đại học. Sùng Chính Nhã mặc áo sơ mi và quần tây, chân dài eo thon đi trong trường học khiến cho không ít nữ sinh dừng chân bình luận.

Chính anh ta cũng thấy thích thú. Ngẩng đầu cất bước để lộ ra dáng người tuy gầy nhưng rắn chắc.

Chử Dạng đi phía trước anh ta mấy bước, cũng lười quản đến anh ta đang õng ẹo tạo dáng đi ở phía sau. Cô chỉ muốn đi nhanh gặp Trần Tiểu để hỏi chuyện rõ ràng.

Hai người hẹn gặp nhau ở con đường nhỏ phía sau của thư viện. Do có chuyện ma quỷ xưa lưu truyền trong trường cho nên dù là ban ngày ban mặt cũng không có mấy người chọn đi con đường này.

Sùng Chính nhà đi đến dưới bóng một thân cây và không có động tác gì khác, anh ta nói rõ với cô là chỉ đến để xem náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!