Chương 41: (Vô Đề)

Từ Nam Diệp đè thấp âm thanh một chút khi nói những lời này.

Giọng nói lạnh lùng không có chút nào giống như đang nói đùa, cũng không phải là kiểu nói đùa có ý "*Kim ốc tàng kiều", mà thật giống như muốn nhốt người phụ nữ trước mặt anh vào một nơi tối tăm không có bầu trời, chỉ có thể dựa vào anh mà sống, thậm chí cả mạng sống và không khí đều chỉ có thể cầu xin anh ban cho.

(*Kim ốc tàng kiều = = "nhà vàng cất người đẹp" = dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)

Trong căn phòng xép trống rỗng, tiếng hít thở của anh dần dần tăng lên theo ngực phập phồng, giống như tiếng gầm gừ của mãnh thú vào ban đêm.

Chử Dạng giật giật cằm muốn đem bản thân thoát khỏi sự kềm chế của anh.

Người đàn ông dường như đoán được ý đồ của cô, lại tăng thêm lực đạo trong tay, thân thể cúi xuống áp vào người cô, bám chặt lấy cô.

Anh ta hung hăng giữ lại cô, bình tĩnh gầm nhẹ một tiếng "Chử Dạng!"

Chử Dạng không dám nhúc nhích.

Cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Thân trên của hai người gắt gao dán vào nhau, lồng ngực của Chử Dạng như bị nén lại đến không thở nổi. Một tay người đàn ông còn kiềm cằm cô, một tay kia giữ eo cô, cơ thể thon chắc mà nặng nề trở thành chiếc gông cùm mạnh mẽ nhất xiềng xích cô lại, đôi chân cũng không thể cử động vì bị anh đem đầu gối chắn ở giữa.

Rõ ràng người trước mặt quen thuộc với cô nhưng cô lại nhận ra sự nguy hiểm.

Trong không gian hoạt động chật chội, hô hấp của cả hai quấn quýt ở bên nhau, nóng bỏng và dồn dập. Cho dù trong lòng mỗi người có những suy nghĩ riêng, trong bóng tối vẫn có không khí ái muội đan xen lẫn nhau.

Nhịp tim đập của cô nhanh đến doạ người vì sợ hãi.

Chử Dạng nâng cánh tay lên, ấn ở trên vai anh, hơi đẩy anh ra ngoài.

Đôi tay này từng bị Sùng Chính Nhã cầm qua.

Có lẽ còn từng bị Cố Thanh Thức dắt quá.

Lại đem anh đẩy ra bên ngoài.

Sắc mặt Từ Nam Diệp chợt trở nên âm u và lạnh lẽo, anh không những không buông cô ra mà ngược lại còn nhếch môi châm chọc, không biết là đang cười cô hay tự cười chính mình.

Anh cúi đầu, bất giác hôn cô.

Đây thật sự là cưỡng hôn.

Thường ngày, anh đều sẽ để cho cô thở, chừa cho cô con đường sống, thậm chí sẽ kiên nhẫn hướng dẫn cô cách đáp lại. Cho đến bây giờ, sự dịu dàng mỏng manh này tất cả đều biến mất.

Anh như đang phát tiết dục vọng của chính mình, mạnh mẽ cọ xát cánh môi cô, đầu lưỡi thô bạo dùng sức cướp lấy chút không khí còn sót lại không nhiều lắm trong miệng Chử Dạng.

Cô gần như không thở được, theo bản năng kéo áo anh, muốn tách anh ra.

Vô ích.

Một người đàn ông dù có dịu đàng đến đâu thì khi cưỡng hôn sẽ không cho người phụ nữ trong lòng mình bất cứ một cơ hội nào để thoát ra.

Nụ hôn của anh một lần nữa thâm nhập càng sâu, thẳng cho đến khi mắt kính đeo trên mũi trở thành vật cản anh mới thoáng rời khỏi môi cô, cuối cùng cũng cho cô cơ hội để thở.

Từ Nam Diệp dùng một tay tháo kính và ném sang một bên, mắt kính rơi trên sàn nhà phát ra một tiếng vang thanh thuý.

Cuối cùng  cũng không còn rào cản, Chử Dạng lại bắt đầu tìm kiếm lối thoát để thở.

Môi cô bị chảy máu, trong miệng bắt đầu có mùi máu tươi lan ra.

Từ Nam Diệp cũng nếm được chất lỏng có mùi rỉ sắt nên cuối cùng cũng buông cô ra, giơ tay lên và dùng ngón tay cái thay cô lau đi vết máu bên miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!