Đầu ngón tay Từ Nam Diệp tiếp tục xoa ấn ở huyệt Thái Dương mạnh hơn một chút.
Trên sườn mặt anh còn có dấu vết để lại do ghé vào trên bàn ngủ, đôi mắt sáng trong veo, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, bộ đồ ngủ rộng và mềm mại, góc độ nào cũng hoàn hảo.
Đặc biệt là mái tóc ngắn xõa tung không được tạo dáng bởi keo tạo kiểu chải ngược ra sau đầy cứng nhắc và nghiêm túc khiến cho anh nhìn qua giống như một con gấu nhồi bông đầy hơi thở sảng khoái dưới ánh mặt trời.
So với vẻ bề ngoài hiền lành và vô hại của anh, Chử Dạng chính là một bà cô yêu quái vừa ra khỏi động nóng lòng hấp thu linh hồn con người.
Khoé môi Từ Nam Diệp động đậy nhưng âm thanh vòm trong phòng khách quá lớn nên căn bản là không nghe thấy gì. Chử Dạng vội vàng tắt đi âm thanh, cuối cùng cũng nghe thấy được lời nói của Từ Nam Diệp.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Sau khi hai lỗ tai được giải phóng, Từ Nam Diệp dựa vào tường, giọng nói có chút khàn khàn: "Không phải em nói cuối tuần sẽ ở lại trường học hay sao?"
Chử Dạng có chút xấu hổ, nắm góc áo hỏi lại anh: "Không phải anh nói cuối tuần phải tăng ca sao?"
"Anh mang về nhà làm," Từ Nam Diệp ngước mắt quét nhìn mớ hỗn độn nằm đầy đất trong phòng khách, âm thanh nhẹ nhàng, "Thật ra là anh trộm lười tính ở thư phòng ngủ một chút, cảm ơn em đã đánh thức anh."
Vẻ mặt của Chử Dạng phức tạp: "Anh… vừa rồi anh đều thấy hết hả?"
Từ Nam Diệp nhướng mày: "Em muốn nói cái nào?"
Chử Dạng chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ TV, lại chỉ chỉ máy sấy bị ném xuống đất, tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Thấy được," Từ Nam Diệp dùng đầu ngón tay quay một vòng trên mặt mình, "Đi rửa mặt đi, em hù chết anh."
Chử Dạng đột nhiên dùng tay che mặt mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Cô *vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng bị người khác nhìn thấy hiện trường phát bệnh của mình còn không quên tìm cho mình bậc thang đi xuống, miệng ngoan cố nói: "Anh không phải nên thông cảm cho lòng tự trọng của vợ anh mà trả lời là anh không có thấy được gì hết hay sao?"
(*vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng = = Chỉ người đã làm sai nhưng vẫn khăng khăng cho mình là đúng.)
Từ Nam Diệp rất giỏi về mặt tiếp thu ý kiến người khác nên cũng lập tức làm theo "Được rồi, anh không thấy gì hết, nhưng em làm ơn đem mặt em rửa sạch nhanh đi."
Chử Dạng tức muốn chết.
Từ Nam Diệp bước một bước chân dài, trực tiếp đi qua phía bên kia phòng khách đến quầy bar nhỏ, tự rót cho mình một ly nước.
Anh nhấp một ngụm nước, phát hiện là nước lạnh liền ấn chức năng nhiệt độ của máy lọc nước đến mức đun sôi. Trong lúc chờ đợi nước đun sôi, anh đặt ly nước xuống chậm rãi đi đến bên người Chử Dạng.
Chử Dạng vẫn còn đang đứng trên ghế sô pha, đệm mềm bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, cô cúi đầu, ngẩn người nhìn mái tóc của người đàn ông.
Thấy người bên cạnh nửa ngày vẫn chưa có phản ứng, Từ Nam Diệp ngước cổ nhìn cô, duỗi tay vỗ vỗ bắp chân cô, giọng nói bất đắc dĩ: "Còn không chịu ngồi xuống?"
"À."
Lúc này, Chử Dạng mới nhảy từ trên ghế sô pha xuống, phát hiện Từ Nam Diệp đang dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trang điểm trên mặt cô doạ người khác đến như vậy sao, anh ngay cả nhìn cũng thấy khó khăn?
Chử Dạng có chút bực bội. Bỗng nhiên lại không muốn nghe theo lời anh ngoan ngoãn đi rửa mặt, còn cố ý chống ghê sô pha ghé sát vào anh, chóp mũi đối chóp mũi với anh, dự định chờ anh một giây sau khi mở mắt sẽ bị doạ một trận.
Hơi thở của người đàn ông có chút lớn, còn có chút khàn khàn và nặng nề, sắc môi trắng bệch không hồng hào giống như bình thường, ngực rõ ràng còn phập phồng.
Khí CO2 thở ra từ xoang mũi phả vào mặt, Chử Dạng còn có thể cảm giác được hơi nóng.
"Dạng Dạng," Từ Nam Diệp vẫn nhắm hai mắt, giọng điệu càng trầm hơn so với lúc nãy, "Đừng đến gần anh quá, sẽ lây bệnh cho em đó."
Chử Dạng, năm lớn ba thô*, đại khái cuối cùng cũng nhận thấy anh có gì đó không đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!