Tư thế hiện tại của hai người bọn họ thật sự là quá không hài hoà.
Chử Dạng ầm ĩ muốn tránh ra, Từ Nam Diệp chỉ cười nhẹ buông tay để cô trốn thoát.
Để tránh rắc rối, cô chưa bao giờ ngồi xe Từ Nam Diệp vào trường. Lần nào cũng tự mình thành thành thật thật, thà đi bộ nhiều còn tốt hơn là bị người khác thấy lại phải vắt óc để tìm lấy cái cớ.
Cũng may là hiện tại vẫn chưa quá muộn, trong trường học có rất nhiều dân cư sống gần đó hoặc sinh viên ra ngoài dẫn chó đi dạo nên Chử Dạng trở về phòng ngủ cũng không có vấn đề gì.
Từ Nam Diệp không nói gì, nhưng ngay trước khi cô xuống xe anh dặn dò: "Cuối tuần này anh muốn làm thêm giờ nên Chủ Nhật anh sẽ nhờ thư ký Vương chở em về nhà ăn cơm."
Vẻ mặt Chử Dạng ngay lập tức trở nên có chút kỳ quái.
Trước khi kết hôn, hai vợ chồng đã bàn bạc rất rõ ràng, mỗi tuần bọn họ sẽ về nhà mẹ đẻ vào thứ bảy và nhà chồng vào chủ nhật. Nếu không có việc gì cần phải xử lý thì đây chính là lịch trình mỗi tuần của họ.
Nhà của nhà họ Từ nằm ở vùng ngoại ô đứng đầu của thành phố, khi ra vào đều phải đi qua cổng điện tử. Tia hồng ngoại sẽ tự động quét dò tìm bảng số xe để cho qua. Chỉ có một con đường nhỏ ở giữa những bóng cây xanh. Không có đường dành riêng cho người đi bộ.
Bởi vì đường rất dài, nên có rất ít người sẽ đi bộ. Một mình Chử Dạng không có cách nào để đi vào nên chỉ có thể nhờ thư ký Vương lái xe đưa Chử Dạng đi vào.
Không chờ Chử Dạng trả lời, Từ Nam Diệp lại nói: "Nếu không thì tự em lái xe?"
Chử Dạng mạnh mẽ lắc đầu: "Không được, tôi không dám lái."
Cô đã sớm thi lấy bằng lái hai năm trước nhưng vẫn luôn như người mới ở giai đoạn "Có bằng cũng không dám điều khiển". Lái một chiếc xe cũ còn được nhưng chiếc Bentley của Từ Nam Diệp thì cô không thể trêu vào.
Quẹt rớt một miếng sơn nhỏ cũng có thể bằng mấy tháng tiền cơm của cô. Lái một chiếc xe hơi sang trọng rất sành điệu nhưng đáng tiếc cô không có cái lá gan này.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta muốn làm việc trong ngày nghỉ ngơi. Chử Dạng mím môi, có hơi muốn nói lại thôi: "Vậy tôi cũng không quay về. Vừa lúc gần đây cũng hơi bận với trận thi đấu nên tôi muốn cuối tuần ở lại phòng thí nghiệm."
Ba mẹ Từ Nam Diệp vẫn chưa từng về Trung Quốc, nên mỗi lần cô theo Từ Nam Diệp về nhà đều là sang nhà hàng xóm bên cạnh. Hai gia đình mà cùng nhau ngồi xuống là nói mãi không hết chuyện. Hơn nữa đám con cháu đều là thanh mai trúc mã với nhau. Còn quan hệ hôn nhân giữa cô và Từ Nam Diệp vốn dĩ đã không bình thường nên mỗi khi cùng ăn cơm với cả hai nhà chồng mà chồng cô lại không ở bên cạnh, cô sẽ cảm thấy lúng túng.
"Vậy để anh nói với dì quản gia một tiếng để cuối tuần dì không phải đến nhà dọn dẹp," Từ Nam Diệp gật đầu lại dặn dò thêm một câu, "Đừng lúc nào cũng ăn cơm hộp, em đi nhà ăn mà ăn."
Chử Dạng gật đầu cho có lệ, chuẩn bị xuống xe.
Từ Nam Diệp bỗng nhiên nhíu nhíu mày: "Em đợi một lát nữa."
Chử Dạng cho rằng anh còn muốn dặn dò. Kết quả Từ Nam Diệp nhanh chóng khởi động xe, di chuyển lên phía trước mấy chục mét.
Phía sau vang lên tiếng còi chói tai.
Chử Dạng nhìn lại phía sau thì bỗng nhiên toàn bộ thùng xe bên trong bị đèn xe chiếu sáng làm cho cô bị chói mắt. Cô vội vàng giơ tay che đôi mắt lại, nhỏ giọng trách móc: "Gần như vậy còn mở đèn xe, bộ có bệnh hay sao?"
Từ Nam Diệp nhìn qua kính chiếu hậu để xác nhận chiếc xe phía sau sẽ không di chuyển nữa mới rốt cuộc mở khoá xe để cô xuống xe
Chiếc xe phía sau cũng tắt máy.
Chử Dạng không vội đi xuống xe mà quay cửa kính xe xuống muốn nhìn xem ai là người lái chiếc xe ở phía sau.
Người điều khiển không xuống xe nhưng cánh cửa bên phía ghế phụ ở phía bên trong lại mở ra.
Chử Dạng không thể tin mở to hai mắt.
Từ Nam Diệp nhàn nhạt hỏi cô: "Sao vậy?"
"Người kia giống như bạn cùng phòng của tôi," Chử Dạng thu đầu lại tự hỏi có phải lúc nãy bị đèn chiếu làm hoa mắt nên nhìn lầm người hay không: "Không có khả năng nha."
Đúng lúc này, xe hơi phía sau đã khởi động lại, chạy lên phía trước, đánh lái ngay ngã quẹo, chuyển hướng lái ra khỏi đường cái.
Dòng xe Merceses
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!