Chử Dạng kéo ba cô đi.
"Con có nghe thấy nó vừa gọi ba là gì không! Kêu ba là cái gì không!"
Chử Dạng bình tĩnh nói dối: "Tại ba lớn tuổi rồi nên thính lực không tốt, mới vừa rồi cái gì ba cũng không có nghe thấy nha."
Những người kia nhìn lại Từ Nam Diệp đang ngồi xuống, phảng phất như không không có chuyện gì vẫn bình tĩnh uống trà, trong lòng bỗng dâng lên một tia kính nể.
Cứ như vậy một tình tiết nhạc đệm nhỏ mau chóng bị có lệ mà cho cho qua.
Sau khi ăn xong, Từ Nam Diệp lái xe đưa những người kia về trường học.
Từ Nam Diệp ló đầu ra: "Các bạn về phòng ngủ trước, tôi có chút chuyện muốn nói với Dạng Dạng."
Ba người còn lại không có ý kiến gì nên Từ Nam Diệp liền đưa bọn họ đến cửa trường đại học.
Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam quyết định đưa Tuệ Hạnh về phòng ngủ trước.
Cả hai người đều thuộc dạng người không nói nhiều nên đều do Tuệ Hạnh gánh vác trách nhiệm làm cho bầu không khí sinh động trên đường đi. Tuy nhiên, cô lại không dám nói chuyện với Trầm Ti Lam nên chỉ có thể cố gắng hết sức để chuyển lời nói lên người Cố Thanh Thức.
"Học trưởng, khi nào thì anh biết mối quan hệ giữa đàn chị và đàn anh Từ vậy?"
Giọng nói Cố Thanh Thức lãnh đạm: "Không lâu trước đây."
"Là đàn chị nói cho anh biết sao?"
Cố Thanh Thức hơi hơi gật gật đầu.
Tuệ Hạnh cười: "Giáo sư Chử nói không thể nói cho người khác biết, nhưng đàn chị lại nói cho anh biết, quan hệ của học trưởng và đàn chị thật tốt nha."
Cố Thanh Thức bỗng nhiên dừng lại bước chân, rũ mắt hỏi cô: "Quan hệ tốt sao?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Có lẽ vậy," Cố Thanh Thức nhẹ nhàng cười cười, sau đó tự mình đi về phía trước, "Ngay cả tôi thiếu chút nữa cũng cho là như vậy."
Tuệ Hạnh không hiểu anh ta muốn nói gì, vừa định đuổi theo thì lại bị Trầm Ti Lam một phen giữ chặt.
"Em để học trưởng đi trước đi."
Tuệ Hạnh bỗng nhiên đỏ mặt, lắc đầu: "Em muốn đi cùng với học trưởng Cố."
Trầm Ti Lam nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi: "Bộ anh là hồng thủy mãnh thú nên em không muốn đi gần anh à?"
(*hồng thuỷ mãnh thú = nước lũ và thú dữ = ví với tai hoạ ghê gớm)
Tuệ Hạnh lui về phía sau vài bước, không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi đã tiễn người đàn emi phiền phức đến dưới lầu ký túc xá nữ chỉ còn hai người bọn họ trở về phòng ngủ.
Lúc lên lầu, Trầm Ti Lam chủ động phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi:"Nếu học trưởng muốn biết quan hệ giữa bọn họ không phải anh cứ trực tiếp đi hỏi đàn chị là được rồi sao?"
"Anh không muốn biết."
Trầm Ti Lam không nói lời nào luôn cảm thấy hôm nay Cố Thanh Thức có tâm sự gì đó.
Vốn dĩ cậu ta cũng không có hứng thú đối với chuyện của người khác nên mặc kệ Cố Thanh Thức đi phía trước cho đến khi hai người tách ra ở đầu cầu thang mới nói câu "Ngủ ngon".
Cố Thanh Thức trở về phòng ngủ, ngồi vào chỗ của mình không nói một lời, bạn cùng phòng kêu anh ta nửa ngày cũng không thấy anh ta phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!