Cố tình, Chử Dạng còn đặc biệt thò đầu qua, thần sắc nghiêm túc lần lượt giới thiệu với anh.
"Đây là đàn em khoá sau của tôi, còn người đứng phía sau cô bé cũng là đàn em."
Cô bé đàn em ngây thơ đơn thuần giọng nói kích động: "Chú họ xa, lát nữa tụi cháu đi ăn bữa khuya, chú cũng đi với chúng cháu đi."
Cô bé kêu một tiếng "Chú họ xa" vô cùng tự nhiên, kiên quyết thực hiện tư tưởng hiếu thuận - "Chú họ xa của đàn chị chính là chú họ xa của mình cho nên phải hiếu kính thật tốt.".
Ngoại trừ cô là người duy nhất hào hứng đối với lời đề nghị này thì những người khác dường như không mấy ủng hộ.
Chử Dạng vội vàng xua tay: "Không cần đâu, ngày mai anh ta còn phải đi làm."
Từ Nam Diệp cũng đúng lúc mở miệng: "Như thế nào tôi lại không biết xấu hổ, mọi người cứ đi chơi đi."
Ngay lập tức, Tuệ Hạnh cúi đầu mất mát, chu miệng, nhỏ giọng nói: "Thật khó lắm mới có cơ hội cùng chú nói chuyện, cháu có thật nhiều vấn đề muốn nhờ chú tư vấn."
Từ Nam Diệp cùng Chử Dạng đều có hơi khó hiểu, không ngờ Tuệ Hạnh sẽ mời cùng nhau ăn bữa ăn khuya.
Có thể cô bé lớn lên quá mức ** làm cho Từ Nam Diệp không quá bài xích xưng hô "chú họ xa" phát ra từ miệng cô bé so với phát ra từ miệng của Chử Dạng và Cố Thanh Thức.
Từ Nam Diệp nhướng mày: "Cô bé có chuyện gì muốn cùng tôi nói?"
"Rất nhiều ạ, về vấn đề nghiên cứu và về những khía cạnh khác," Tuệ Hạnh hứng thú nói liên tục, "Vài năm trước ba cháu đến Zambia trong một chuyến công tác. Tình cờ quân Khăn Vàng và chính phủ xảy ra nội chiến, một nửa thủ đô bị thất thủ, ba cháu cùng những người khác trong nước đến đại sứ quán tị nạn, là chú đã cứu ba cháu vào lúc đó."
Sau khi về Trung Quốc, ba Tuệ lại muốn tới cửa cảm ơn một lần nữa nhưng lại không được nhà họ Từ đồng ý.
Sau đó, bản thân Từ Nam Diệp đã đi Luân Đôn nhậm chức, ba Tuệ đem đoạn chuyện cũ này kể lại cho người nhà nghe trong buổi họp gia đình.
Tuệ Hạnh, người lúc đó vẫn còn ngây thơ, chỉ biết ba đang dựa vào thân ghế, như là đang kể một câu chuyện xưa, đem đoạn chuyện cũ hung hiểm lảm nhảm kể cho cô nghe.
Một người trẻ tuổi trên mặt còn mang theo một chút non nớt, đứng ở trước song sắt, đối mặt với một chiếc xe tải hạng nặng được ngăn cách bởi một hàng rào, nói tiếng Tây Ban Nha mà ông ta không hiểu.
Là đồng nghiệp của ông ta phiên dịch lại cho những người khác nghe.
"Yêu cầu các bạn tôn trọng hiệp ước quốc tế. Những thay đổi trong nội chính của quý quốc cùng công dân đất nước tôi không có liên quan. Đại sứ quán sẽ không bao giờ mở cửa cho đến khi nhận được chỉ thị từ chính phủ hai nước."
Từ Nam Diệp hơi giật mình khi nghe cô bé nhắc đến chuyện này. Tự nhiên lại có loại cảm giác đã trải qua mấy đời.
Anh khẽ cười: "Bữa tối này tôi sẽ mời các bạn, được không?"
Tuệ Hạnh bỗng nhiên cười như nở hoa, gật đầu thật mạnh.
Thì ra là người quen cũ, ràng buộc còn sâu sắc đến vậy nên Chử Dạng cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngăn cản, cam chịu để Từ Nam Diệp cùng tham gia bữa ăn khuya.
Đàn em thật sự sùng bái Từ Nam Diệp. Khi đi trên đường, cô bé giống như máy hát không ngừng được, vẫn luôn ríu rít nói chuyện.
Chử Dạng nhìn bóng dáng hai người, rõ ràng giữa hai người vẫn đủ chỗ cho nửa người nữa nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách của hai người quá mức gần.
Từ Nam Diệp cũng không tính dẫn mọi người đi ăn bữa khuya ở quán ăn ven đường. Không cần nhiều lời thì những người khác cũng hiểu, dù sao là đàn anh Từ mời khách, anh nói đi chỗ nào ăn thì liền đi chỗ đó ăn.
Đoàn người đi bộ đến bãi đậu xe trong khuôn viên trường.
Thời gian càng lúc càng muộn, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống con đường nhựa, soi rõ đám sinh viên ra vào.
Chử Dạng đi ở cuối nhóm người, phía trước cô là Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam. Cô có đi lên thì cũng không có gì để nói, vì vậy cô liền thả chậm bước chân, chậm rãi đi ở phía sau.
Hai người ở phía trước dường như đang cố ý chờ cô. Đột nhiên, một bóng người đổ xuống trước mắt, Chử Dạng ngẩng đầu, quả nhiên hai người kia đều đang nhìn cô.
"Làm sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!