Khóe miệng Chử Dạng run rẩy. Hai khán giả may mắn đầu tiên được xướng tên đã lên sân khấu.
Cuối cùng, cô vẫn căng da đầu và đọc to nickname WeChat của Từ Nam DIệp
Những người khác sôi nổi thăm dò xem ai là vị khán giả may mắn cuối cùng.
Không một ai trong nhóm khán giả ở lầu một cùng lầu hai của thính phòng đứng lên nhưng có người đứng lên ở hàng ghế dành cho khách quý ở dãy đầu tiên đứng lên.
"???"
"Lãnh đạo của giáo viên cùng tham gia rút thăm trúng thưởng sao?"
"Hình như không phải là lãnh đạo đâu!"
"Vậy là ai!"
"Mẹ kiếp là đàn anh Từ của Khoa Ngoại Ngữ!"
"Sao???"
Cuối cùng, thời điểm khi màn ảnh chiếu cảnh quay cận cảnh quay đến vị khán giả may mắn cuối cùng, toàn bộ hội trường tĩnh lặng trong vài giây.
Từ Nam Diệp nhìn thấy mình trên màn hình cũng cười cười không chút nào để ý.
Vị này chính là người có tên trong danh sách cựu sinh viên xuất sắc của Khoa Ngoại Ngữ chỉ thấy danh không thấy mặt – đàn anh Từ. Thật ra năm ngoái anh ta đã quay lại trường, nhưng đáng tiếc buổi diễn thuyết ngày hôm đó người tham dự thật sự quá nhiều nên có thể có được may mắn nhìn thấy anh ấy là mấy trăm sinh viên ngồi trong lớp học, rất nhiều sinh viên không thể chen chân vào xem được. Cuộc họp Hội đồng Quản Trị năm nay nghe đâu anh ta cũng về.
Chỉ tiếc rằng anh ta đều ngồi trên xe suốt, phim chống nhìn trộm lại được dán rất chắc. Mãi cho đến khi đến tòa nhà của giáo viên, anh ta mới xuống xe nên vẫn không ai có thể nhìn thấy.
Hiện giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật tại nơi đây.
[ a a a a a a a a đàn anh Từ!!! ]
[ Mẹ kiếp, so ảnh chụp còn đẹp trai và phong độ hơn! ]
[ ô ô ô ô Khoa Ngoại Ngữ đúng là Khoa Thần Tiên *khóc*]
[ Đàn anh Từ em có thể*! ]
(*em/anh có thể = = tên một bài hát do Cai Minyou sáng tác và hát, khi Cai Minyou học cấp hai, anh ấy đã phải lòng một cô gái ở lớp bên cạnh trong ba năm. không dám thổ lộ khiến chàng đau khổ vô cùng, chàng trai tặng hoa nàng sẽ giận "trốn đi thật xa" nên chàng đã viết bài "I Can" để bày tỏ tình cảm của mình. Trong trường hợp này có thể xem như lời bày tỏ "em/anh thích anh/em".)
[ Đây đúng là thiên đường cho nhan cẩu, tôi thích. ]
[ Khoa Công Nghệ thật trâu bò, cả đàn anh Từ khoa Ngoại Ngữ cũng mời tới được ]
Khuôn mặt của anh đã hoàn toàn bị che lại bởi dòng bình luận.
Giọng điệu Chử Dạng cứng đờ: "Đàn anh Từ, mời anh lên sân khấu."
Từ Nam Diệp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Vị trí anh ta đang ngồi là ở chính giữa hàng ghế toàn là lãnh đạo và giáo viên đang phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với đám sinh viên. Phải đến khi Từ Nam Diệp nói "Làm phiền" thì mới ý thức được Từ Nam Diệp thật sự tham gia loại hoạt động rút thăm trúng thưởng này.
Các giáo viên hai mặt nhìn nhau, nửa đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
Không biết Từ tiên sinh thích búp bê, hoặc một gói đồ ăn vặt hoặc vẫn là gói gia vị lẩu chua cay có tiếng lâu năm.
Tóm lại mặc kệ là anh thích cái nào thì vẫn xem như là được Từ tiên sinh yêu thích.
Khi anh ta bước lên sân khấu và đứng trước hai cô gái xa lạ khiến họ lập tức khẩn trương giữ chặt tay đối phương, vẻ mặt khẩn trương dựa vào nhau.
Từ Nam Diệp cao hơn họ rất nhiều, máy quay muốn quay cận cảnh anh lại không có cách nào quay được khuôn mặt của hai cô gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!