Chương 25: (Vô Đề)

Số lượng người tham gia tranh cử tương đối nhiều. Mấy vị giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không phải là vô nghĩa. Sau khi nêu ra vài điểm cần lưu  ý, buổi tranh cử liền lập tức được bắt đầu.

Chử Dạng trực tiếp đi thẳng lên vị trí Chủ Tịch.

Cô đứng lên, một mình thoải mái đi lên trên bục diễn  thuyết, hắng giọng và bắt đầu đọc bản thảo phát biểu cho buổi tranh cử.

Thật ra, loại bản thảo này đều là nghìn bài như một từ một khuôn mẫu mọi người đều tải về từ trên kho dữ liệu rồi thay đổi thông tin chi tiết cho phù hợp với thực tế của mình. Ngay sau khi nghe bài phát biểu với những câu văn mọi người ít nhiều đã biết được lặp đi lặp lại, mọi người đã sớm không còn hứng thú.

Mọi người đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cùng với đôi môi  đóng mở lên xuống, đến nỗi không còn ai thật sự để ý rốt cuộc cô đang nói gì.

Khi bài phát biểu tranh cử dài ba phút kết thúc, mọi người dưới khán đài vỗ tay, ban giám khảo bước vào giai đoạn chất vấn.

Đúng như dự đoán, Mạnh Nguyệt Minh là người đầu tiên lên tiếng.

"Chử Dạng, cô vừa mới nhắc đến vấn đề về sự gắn kết của chi bộ nhà trường chưa đủ, đặc biệt là giữa các cán bộ thành viên và cán bộ nòng cốt đối xử với nhau rất xa lạ. Có không ít cán bộ thành viên đối cán bộ nòng cốt như là đối giáo viên, lúc nào cũng cảm thấy sợ," Mạnh Nguyệt Minh đặt tài liệu trong tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên "Như vậy thì tôi hỏi cô, nếu không có sự khác biệt giữa cán bộ nòng cốt cùng cán bộ thành viên, về sau nếu cán bộ nòng cốt sắp xếp công tác, cán bộ thành viên lười biếng thậm chí tìm kiếm cớ thoái thác thì cô sẽ làm thế nào?"

"Ý của tôi không phải là hợp nhất hoàn toàn các cán bộ nòng cốt và thành viên. Tôi chỉ hy vọng hệ thống cấp bậc của Hiệp Hội Sinh Viên không cần phân chia quá rõ ràng như vậy. Nói trắng ở đây mọi người đều chỉ là quan hệ đàn anh, đàn chị và đàn em, mà không phải là quan hệ cấp trên và cấp dưới."

Mạnh Nguyệt Minh lạnh lùng a một tiếng: "Hiệp Hội Sinh Viên đã được thành lập nhiều năm như vậy, nếu như những hành vi nêu trên có vấn đề thì Hiệp Hội đã bị giải thể từ lâu rồi. Bản phát biểu tranh cử của cô nên trình bày với mọi người ở đây nếu cô là Chủ Tịch thì cô sẽ làm cách nào để thực hiện tốt nhiệm vụ của Chủ Tịch của mình mà không phải là mục đích thay đổi quy tắc của Hiệp Hội."

Chử Dạng không ngờ Mạnh Nguỵệt Minh có thể dây dưa với cô loại vấn đề như thế này ở đây. 

Cô hít một hơi thật sâu, thái độ chân thành: "Nếu tôi là Chủ Tịch, tôi không chỉ sẽ thực hiện tốt trách nhiệm của bản thân, mà tôi càng mong muốn có thể lãnh đạo Hiệp Hội Sinh Viên của Khoa Công Nghệ đạt được nhiều kết quả tốt hơn. Nếu Hiệp Hội muốn tiến, dĩ nhiên phải tiếp nhận những chính sách mới mẻ mà không phải là nhất thành bất biến.

( = nhất thành bất biến = một khi đã hình thành thì không còn thay đổi.)

Mạnh Nguyệt Minh nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: "Cô đang nghi ngờ điều lệ và quy tắc của Hiệp Hội hay sao?"

Chử Dạng nhìn thẳng cô ta: "Tôi chỉ là không tán thành thái độ bảo thủ không chịu thay đổi."

Bầu không khí có phần ngưng tụ.

Mọi người đang ngồi đều có thể nhận thấy được có điều gì đó không ổn.

"Cô chưa ngồi lên vị trí Chủ Tịch thì đã học được cách dùng những lời nói ngụy biện giả tạo này để giữ thể diện. Chờ khi cô thật sự trở thành Chủ Tịch, cô sẽ có những hành động thực tế như thế nào?" Mạnh Nguyệt Minh đặt bút xuống, hai tay bắt chéo trước ngực, eo lưng vẫn thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng lạnh nhạt: "Dùng khuôn mặt xinh đẹp này của cô?"

Từ đầu vẫn là tranh luận nghiêm túc, ngay khi câu nói này vừa phát ra đã khiến mọi người nổi lên hứng thú.

Mọi người nhìn Chử Dạng lại nhìn Mạnh Nguyệt Minh,  ngoại trừ một số người có quan hệ tương đối tốt với Chử Dạng, những người còn lại đều là ôm tâm trạng sôi nổi xem diễn.

Chuyện hai người này đang ngầm đối lập trở mặt với nhau toàn bộ Hiệp Hội đều rõ ràng. Bây giờ ở ngay tại nơi tranh cử đối mặt lại công khai đối lập làm người xem hận không thể lấy đi động ra quay video lại.

Cố Thanh Thức, người luôn im lặng không lên tiếng ngay từ đầu, rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh giọng cắt ngang Mạnh Nguyệt Minh: "Phó Chủ Tịch, chú ý lý do dùng để biện minh."

"Lý do biện minh này có gì không đúng hay sao? Chủ Tịch, anh không ủng hộ?" Mạnh Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn anh ta, bày ra bộ dáng như đây là chuyện theo lẽ thường tình: "Vào thời điểm tranh cử lúc đó, tất cả ứng viên trúng cử đều có lý lịch rất đẹp. Vậy tại sao lại chọn Chử Dạng, chính là bởi vì giữa những người này cô ấy là xinh đẹp nhất, là hoa khôi mới của Khoa.

Ngoại hình là do bố mẹ ban tặng, chỉ riêng điều này đã vượt trội hơn hẳn so với những người khác, với điều kiện được trời ưu ái như thế, nói ra thì có gì phải cảm thấy xấu hổ sao?"

Ánh mắt Chử Dạng càng ngày càng lạnh, hai tay rủ xuống bên dưới bục diễn thuyết chậm rãi nắm lại thành quyền.

Mạnh Nguyệt Minh đột nhiên đứng lên và nói với tất cả ứng viên tranh cử dưới khán đài: "Ngay cả khi Trưởng nhóm Chử thắng các cô trở thành Chủ Tịch trong cuộc bầu cử này, các cô cũng sẽ không có ý kiến gì đúng không? Rốt cuộc cô ấy có thể vì ngoại hình đi vào được Hiệp Hội thì cũng có thể vì ngoại hình mà lên được chức Chủ Tịch, năng lực công tác đương nhiên chỉ là thứ yếu."

Câu nói đầy ẩn ý này đặc biệt nói cho những người có mặt biết rằng Chử Dạng chính là một bình hoa, cho dù không có năng lực làm việc, cô cũng có thể dựa vào gương mặt này để lên làm Chủ Tịch.

Manh Nguyệt Minh nói xong lại nghiêng đầu nhìn về phía các giám khảo ngồi phía bên kia: "Cho dù nhóm giám khảo bỏ phiếu cho Chử Dạng cũng là chuyện bình thường."

Sắc mặt Bí thư Chi đoàn có chút khó coi: "Dựa theo cách nói của Phó Chủ Tịch, chỉ cần chúng tôi bỏ phiếu cho Chử Dạng chính là thiên vị đúng không?"

"Tôi không có nói như vậy, mọi người đều tranh cử bằng khả năng của mình. Nếu Chử Dạng được toàn phiếu thông qua, cũng là bản lĩnh của cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!