Chương 23: (Vô Đề)

Trở lại phòng ngủ ký túc xá, Chử Dạng ngẩn người ôm dù, ngơ ngác dựa vào cửa.

Thư Mạt đang đắp mặt nạ bước đến trước mặt cô, đưa tay quơ qua quơ lại hai cái: "Sao như người mất hồn vậy?"

Chử Dạng bị khuôn mặt trắng như quỷ của Thư Mạt dọa giật mình, rụt cổ lại, vẻ mặt hoảng hốt: "Không phải, tớ đi tắm," cô vòng qua người Thư Mạt, đem balo đặt lên trên bàn, đưa mắt nhìn giường phía đối diện "Trần Tiểu vẫn chưa trở về à?"

Thư Mạt lắc đầu: "Buổi chiều cậu ấy có về một lần, sau đó lại đi ra ngoài."

"Cậu có hỏi cậu ấy tối hôm qua đi đâu không?"

"Cậu ấy nói là gặp gỡ bạn bè, ở bên ngoài suốt đêm," Thư Mạt vỗ vỗ mặt, vuốt phẳng mặt nạ, "Hôm nay cũng vậy, không quay lại."

Nãy giờ, Tống Lâm Ấu vẫn đang nằm trên giường đột nhiên thò đầu qua: "Bạn nào? Cậu ấy có bạn trai à?"

Chử Dạng là người đầu tiên phản đối:" Cậu ấy ngày nào cũng đến thư viện, chẳng lẽ cậu ta lại đi hẹn hò ở thư viện à?"

"Có lúc mấy cậu không có ở ký túc xá, chỉ có mình tớ và cậu ta, cậu ta trở về vội vội vàng vàng, không biết là tìm gì trong ngăn kéo," Tống Lâm Ấu híp mắt, đè thấp giọng nói: "Sau đó, bao* trong ngăn kéo của cậu ta rơi ra ngoài."

Thư Mạt không phản ứng kịp: "Bộ gì? Bao tay?"

(*Bao () ở đây Tống Lâm Ấu dùng từ "

" trong  nghĩa là bao cao su, nhưng Thư Mạt lại hiểu theo "

" trong nghĩa là bao tay. "

" cũng là tiếng lóng cho bao cao su)

Tống Lâm Ấu cùng Chử Dạng đồng thời thở dài.

Thư Mạt thấy hai người kia im lặng nên lại lên tiếng để cứu lấy thể diện của mình: " Nhưng nếu cậu ấy có bạn trai, cậu ấy chắc chắn sẽ nói với chúng ta đúng không?"

Tống Lâm Ấu bĩu môi, lại lười biếng nằm xuống, kéo dài giọng điệu cảm thán: "Thôi đi, đều đã là sinh viên năm ba, tớ còn chưa ăn được bữa cơm nào của mấy cậu đấy, cho dù Trần Tiểu kết giao bạn trai, cậu ấy chưa chắc sẽ nói với chúng ta, cậu ấy chắc chắn sợ chúng ta ăn nghèo bạn trai của cậu ấy."

Thư Mạt phản đối: "Nói vậy thì tức là cậu có bạn trai rồi nha."

"Trước tiên cậu đòi Chử Dạng kìa," Tống Lâm Ấu ngồi dậy, chỉ vào Chử Dạng đang phát ngốc kế bên giường "Năm ngoái tớ cho là có thể ăn được bữa cơm của cậu ấy. Kết quả, chờ đợi một năm, thật vất vả mới đợi được học trưởng trở lại, nhưng hai người bọn họ lại không không có tiến triển gì."

Thư Mạt vốn biết được một chút nội tình nên xua tay: "Cậu ấy cùng học trưởng là không thể nào."

"Vì sao?" Tống Lâm Ấu kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Chử Dạng: "Hai người các cậu không phải là thích nhau sao?"

Chử Dạng mím môi: "Ai nói với cậu vậy."

"Tớ dùng đôi mắt nhìn ra nha," Tống Lâm Ấu chỉ chỉ hai mắt của mình, "Trước đây rõ ràng là hai người các cậu chơi trò mập mờ không phải sao. Hơn nữa mỗi cậu lần nhắc đến học trưởng là bộ dáng cứ như cô gái quay về tuổi thanh xuân, tớ không có ngốc đâu."

"Mắt thấy thì nhất định là sự thật hay sao?" Thư Mạt thay Chử Dạng tranh cãi: "Lại nói sao cậu lại kích động như vậy, cho dù Chử Dạng thoát kiếp độc thân, chẳng lẽ nhất định đối tượng phải là học trưởng hay sao?"

Tống Lâm Ấu uỷ khuất bĩu môi, kéo áo ngủ của mình nhỏ giọng nói thầm: "Tớ cho rằng hai người cậu ấy là lưỡng tình tương duyệt*, nên tớ mới bất đắc dĩ phải kết thúc tình yêu đơn phương buồn thảm của tớ có được hay không."

(*Lưỡng tình tương duyệt – –yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)

Lần đầu tiên khi bước chân vào trường, sau khi thật vất vả mới thoát khỏi đám con trai không biết gì chỉ biết ồn ào nói lời vô nghĩa, cô đột nhiên gặp phải học trưởng vừa đẹp trai lại lạnh lùng nên động lòng là chuyện hết sức bình thường.

Cô chưa bao giờ đối với công tác đoàn đội nhiệt tình như vậy lại hận không thể mỗi ngày đều là thời gian làm nhiệm vụ.

Kết quả lại nghe được từ miệng của bạn cùng phòng mình: "Cố Thanh Thức là học trưởng của tớ ở trường trung học". Cô rối rắm với phim thần tượng thể loại tình cảm thời còn đi học này trong một thời gian dài nên cuối cùng quyết định đi tìm Cố Thanh Thức.

Cố Thanh Thức gật đầu, cô ấy là đàn em của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!