Chương 13: (Vô Đề)

Khi xe chạy lên trên cầu, ánh sáng của những chiếc đèn dọc hai bên xe xuyên qua kính chắn gió chiếu vào bên trong xe đang một mảng tối tăm.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh là mặt cầu rộng mở một đường thẳng tắp. Trên bầu trời phía cuối hai đầu cầu được điểm xuyến bởi những ngôi sao nằm thưa thớt ánh sáng lác đá, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy chậm rãi ở hạ du.

Mặt sông được chiếu sáng bởi ánh đèn nê

-ôn trở thành một bầu trời sao khác càng rực rỡ hơn.

Gió đêm mát mẻ. Chử Dạng kéo mở cửa sổ cố gắng xua đuổi mùi hương nhàn nhạt trong xe.

Mùi hương quá nồng nên cô cảm thấy hơi choáng váng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí lại không đặt ở trên cảnh đêm "Đây là biệt danh của tôi dành cho anh".

Từ Nam Diệp không mặn không nhạt thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình đối với biệt danh này "Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn," Chử Dạng làm bộ như cái gì cũng không biết, da mặt thật dày.

"Ngoại trừ tôi ra trên đời này sẽ không có người thứ hai gọi anh như vậy. Anh suy nghĩ xem như vậy có phải là cảm thấy thật đặc biệt đúng không?".

Từ Nam Diệp giật giật khóe miệng, một tay đưa lên đỡ trán, tay kia cầm vô

-lăng gân xanh hơi nổi lên "Không cần suy nghĩ thì cũng đã thấy rất đặc biệt rồi.".

Chử Dạng có một loại cảm giác sảng khoái khi thắng lại một ván.

Lúc xe lái đến nửa bên kia của cây cầu, cảnh sắc hai bên dần dần trở nên sáng hơn.

Làn đường chính không biết tại sao đột nhiên lại bị chặn lại.

Đèn sau màu đỏ của xe phía trước làm chói mắt những người chạy phía sau. Chử Dạng mở ra cửa sổ, híp mắt nhìn về phía trước, hình như có rất nhiều người đang tụ tập.

Không biết chuyện gì xảy ra nên Chử Dạng dứt khoát xuống xe kiểm tra.

Vài phút sau, cô từ phía trước quay lại, đi vòng qua phía Từ Nam Diệp đang ngồi, gõ gõ cửa sổ xe của anh ta.

Cửa sổ xe được hạ xuống, Từ Nam Diệp quay đầu nhìn cô "Sao vậy?".

"Xảy ra tai nạn xe, hai bên đang cãi nhau, đang đợi cảnh sát đến giải quyết," Chử Dạng mím môi có chút phiền não "Không biết đường bị phong tỏa bao lâu.".

Trong một vụ tai nạn xe như thế này, tốc độ xử lý nói chung là phụ thuộc vào thái độ của chủ xe. Nếu chủ xe có thái độ tốt trực tiếp phối hợp điều tra thì sẽ chuyển xe sang một bên để xử lý. Nếu thái độ chủ xe chẳng ra gì thì sẽ vẫn để xe tại chỗ tai nạn, cãi từ sáng đến tối cũng muốn cãi ra ai đúng ai sai.

Do sự cố phát sinh ở trên cầu nên cũng không thể chuyển làn đường quay đầu xe.

Chỉ có thể chấp nhận xui xẻo.

Ánh mặt Chử Dạng chợt lóe lên " Tôi đi xuống đi mua chút điểm tâm ăn. Ngồi như vậy chán quá."

Vì vụ tai nạn phía trước nên toàn bộ trục đường chính bị phong toả dẫn đến tắc nghẽn. Cho dù chờ được cảnh sát giao thông đến sơ tán thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.

"Đợi đã," Từ Nam Diệp bỗng nhiên gọi cô lại, bước xuống từ ghế lái, "Anh sẽ đi với em."

Chử Dạng khịt mũi, cũng không từ chối.

Hai người đi đến lối vào của cây cầu, Chử Dạng đi dạo một vòng trong siêu thị nhỏ cũng không thấy có món ăn vặt nào mà cô đặc biệt muốn ăn.

Cô không cam lòng đến lại phải ra về tay không. Tình cờ có một chú bán kẹo hồ lô ngào đường đang từ ngõ nhỏ đi ra, trên cây côn chỉ còn cắm một viên kẹo táo đường tròn trịa.

Chử Dạng đang tính toán mua nhưng lại phát hiện cô quên mang theo điện thoại di động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!