Ban đầu Bùi Tư Vi muốn nói với anh về nhà hẵng nói nhưng lại không nói nên lời.
Cái này cũng quá xấu hổ, giống như cô đang vội vã muốn về nhà sinh em bé vậy.
Hai người họ lại cùng nhau đi xem phim chiếu rạp. Sau khi phim kết thúc thì cũng đã khuya.
Cả hai người gọi một chiếc xe, trực tiếp lên xe chạy về đến trước cửa nhà.
Sau khi trở về nhà, Bùi Tư Vi ôm túi mua hàng đi về phòng quần áo.
Sùng Chính Nhã nhìn ra được cô đang trốn tránh mình. Nếu là ngày thường thì anh sẽ mặc kệ cô.
Nhưng đây là sau khi anh nói ra chuyện "sinh em bé" mà cô lại trốn tránh anh như vậy. Cái này thật sự giống như tát vào mặt anh.
Anh có cảm giác đang tự ngược chính mình, cũng là cảm giác tự mình đa tình.
Sùng Chính Nhã bực bội cởi áo khoác ngoài ra, dẫm lên dép lê đi đến cửa phòng quần áo, không kiên nhẫn mà gõ cửa.
Giọng của Bùi Tư Vi nghe ra có chút mơ hồ: "Có chuyện gì?"
"Cô mở cửa, chúng ta nói chuyện."
Giọng nói của cô nghe càng có vẻ nóng nảy hơn: "Anh chờ chút."
Sùng Chính Nhã có chút tức giận, có cần phải như vậy hay không, nếu không muốn sinh thì cứ trực tiếp nói với anh không muốn sinh, có cần thiết phải trốn tránh anh không?
Anh đưa ngón tay vuốt ve tay nắm cửa nghĩ thầm chắc chắn cô đã khoá cửa rồi.
Kết quả anh hơi dùng sức, tay nắm cửa chuyển động, cô trốn quá vội vã nên chưa kịp khoá cửa.
Đúng lúc, Sùng Chính Nhã thuận thế đẩy cửa ra.
Bùi Tư Vi đột nhiên nhìn lại về phía cửa
Váy của cô vừa mới được cởi ra một nửa, hai cánh tay còn giấu ở bên trong, đứng ngơ ngác giống như một khúc gỗ.
Mái tóc dài trút xuống như thác nước đổ xuống che khuất đi tấm lưng của người phụ nữ.
Hai cái đùi của cô rất gầy. BÌnh thường khi cô mặc váy chỉ lộ ra bắp chân mảnh mai. Hiện giờ lộ ra hai cái đùi thẳng tắp, trắng nõn và duyên dáng yêu kiều.
Bùi Tư Vi hé môi, khuôn mặt to bằng bàn tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.
Sùng Chính Nhã xấu hổ lui về phía sau vài bước, mặt anh có chút nóng lên.
Người phụ nữ trước mắt nhanh chóng kéo lên chiếc váy và hùng hổ giết về phía này.
Sùng Chính Nhã cũng không biết mình đang xảy ra chuyện gì, giọng điệu có chút run rẩy: "Này này, tôi không biết cô đang thay quần áo."
"Anh không biết thì anh có thể tuỳ ý xông vào hay sao?"
Bùi Tư Vi tức giận đến hai mắt trừng to tròn trịa: "Anh là đồ lưu manh, đồ lưu manh!"
Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ muốn bạo hành gia đình.
Sùng Chính Nhã xoay người lập tức rời đi, Bùi Tư Vi gọi anh ở sau lưng: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Anh một đường chạy trốn tới phòng khách, xoay người đối diện với Bùi Tư Vi, bước chân không ngừng lùi về phía sau, muốn khuyên cô bình tĩnh: "Tôi nói cho cô biết, bạo hành gia đình không có phân biệt nam nữ đâu, nếu cô đánh tôi, tôi cũng có thể gọi cảnh sát báo nguy."
"Vậy anh gọi cảnh sát báo nguy đi, xem xem là tội danh đánh anh tại nhà nghiêm trọng hay vẫn là anh nhìn lén tôi thay quần áo là nghiêm trọng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!